Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Chương 387: Đầu óc của cô đâu?

Chương 387: Đầu óc của cô đâu?


Hôm sau, Thẩm Phồn Tinh làm chủ mời Bạc Cảnh Xuyên đi ăn vịt nướng.

Nhân tiện mang theo Hứa Thanh Tri và Ân Duệ Tước.

Tất nhiên lại chọc cho mặt Bạc Cảnh Xuyên xám xịt.

Buổi chiều về lại khách sạn, Thẩm Phồn Tinh bắt đầu chuẩn bị vali hành lý, chuẩn bị quay lại Bình Thành.

Mấy ngày này Bạc Cảnh Xuyên chắc là tích lũy khá nhiều công tác, vừa về tới khách sạn liền ngồi xuống sô pha hoạt động liên tục, điện thoại, họp trực tuyến liên miên không ngừng.

Hai người hai vali hành lý, cần thêm vào chút đặc sản mua ở Kinh Thành.

Thẩm Phồn Tinh nghĩ một lát, để riêng ra một vali đựng đặc sản, vali còn lại đựng quần áo của cô và Bạc Cảnh Xuyên.

Vừa vặn.

Thẩm Phồn Tinh cúi đầu nhìn vali chứa quần áo của cả hai, khó nén nụ cười.

Cô và Bạc Cảnh Xuyên...

Thật tốt.

Cô dứt khoát ngồi bệt xuống đất, ôm đầu gối cầm di động chụp lại hai chiếc vali.

We chat báo có tin nhắn mới, cô nhấp mở xem thử, khóe môi giật giật.

Bùi Vân Trạch dùng số điện thoại cô cho lần tới We chat của cô.

Người đàn ông này muốn làm cái gì thế?

Ra vẻ không biết?

Cũng không thể ra vẻ không biết cả đời được.

Nghĩ tới khoản đầu tư vừa nhận được, hi vọng đừng chưa cầm nóng tay đã ném sông ném biển!

Chỉ có thể chấp nhận kết bạn.

Sau đó Wechat cũng không báo gì nữa, nhưng điện thoại lại bỗng vang lên.

Thẩm Phồn Tinh giật mình, nhìn số trên điện thoại thì khẽ nhíu mày.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua Bạc Cảnh Xuyên trên sô pha, suy nghĩ một lát, cầm di động bước tới cửa sổ phòng ngủ rồi mới bấm nhận.

Giọng cô cứng nhắc mà lạnh lẽo.

"Có chuyện gì?"

"Phồn Tinh, hôm nay Bùi Thị rút vốn đấu tư ở Tô Thị rồi, chuyện này là sao?" Giọng nói vội vàng của Tô Hằng vang lên.

Thẩm Phồn Tinh nhếch môi cười, "Anh hỏi sai người rồi."

Tô Hằng khựng lại, "...Thiên Nhu nói hôm qua các em cùng đi dạo phố với bà Bùi."

"Thì sao?"

"Phồn Tinh, chúng ta không thể tiếp tục làm bạn được à? ... Em thật sự... không cho bọn anh lưu lại một con đường sống hay sao?"

Thẩm Phồn Tinh cười mỉa, "Đường sống? Bây giờ anh hẳn là nên tiếc nuối, đáng tiếc tôi không chết trong biển luôn lúc ấy đi."

Tô Hằng há miệng thở dốc, nhất thời không biết nên nói gì.

"Lúc trước anh có lưu cho tôi con đường sống nào sao?"

"Anh... không cố ý, Phồn Tinh, tin anh, anh chưa từng muốn em chết..."

Thẩm Phồn Tinh lạnh mặt, "Tin anh? Lúc trước đúng là suýt chết vì tin anh đấy thôi."

Thở dài một hơi, cô nghiêm túc lại, "Tô Hằng, anh mất hợp đồng cũng không oan đâu. Nhà họ Bùi là tài phiệt trăm năm rồi, đến tận giờ cũng vẫn sừng sững không ngã, anh cảm thấy bọn họ đều là đồ ngốc à?"

Tô Hằng sững sờ, cau mày hỏi lại: "Em có ý gì?"

Thẩm Phồn Tinh nói tiếp: "Dùng Thẩm Thiên Nhu đi giúp anh điều động nội bộ? Ha ha... Biết Chủ tịch Bùi ghét gì nhất không? Ghét nhất có người buộc tai tiếng cho ông ấy. Năm đó, vì tin đồn nhảm mà ông ấy làm bà Bùi khổ sở rất nhiều. Lúc trước ảnh chụp của tôi và Chủ tịch Bùi bị người rêu rao trên mạng muốn bôi đen tôi, anh cho rằng tôi không biết người kia là Thẩm Thiên Nhu sao? Ngay cả tôi còn biết, nhà họ Bùi sao có thể không biết?"

"Người nào cũng hiểu bà Bùi được Chủ tịch Bùi yêu chiều tận xương, anh lại để đầu sỏ gây chuyện đi tiếp cận bà Bùi... đầu óc của anh bị nước vào à?"

C402






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch