Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Chương 393: Dò số chỗ ngồi.

Chương 393: Dò số chỗ ngồi.


Cách nói của Dương Lệ Vi hoàn toàn là đang châm chọc Thẩm Phồn Tinh, nhưng Thẩm Thiên Nhu ở bên cạnh lại có vẻ hơi nghiêm trọng.

Cô ta biết rõ thực lực của Thẩm Phồn Tinh.

Nhưng cô ta cũng không lo lắng, vì Thẩm Phồn Tinh hoàn toàn không có kinh nghiệm thi đấu.

Trận đấu duy nhất từng tham gia còn bị vu tội sao chép, huống chi lần này ngay cả ông trời cũng đang đứng về phía cô ta.

Phải biết, địa điểm tổ chức đấu loại toàn quốc lần này chính là ở đại học T!

Cho dù chị ta đã minh oan được việc bị hại trong giải đấu dương cầm rồi thì đã sao? Chuyện sao chép chị ta còn có thể lật trời chắc?

Áp lực lớn như vậy, chị ta sẽ phát huy được tốt hay sao?

Huống chi, cô ta sẽ không để Thẩm Phồn Tinh phát huy!

Sao chép...

Đôi mắt Thẩm Thiên Nhu chợt sáng lên.

Tưởng tượng tới kết cục của chị ta lúc đó, Thẩm Thiên Nhu chỉ cảm thấy toàn thân thư thái!

Muốn vào giải quốc tế à? Thế thì để chị "Chết" ngay vòng loại cũng không tồi!

-

Sáng hôm sau, Thẩm Phồn Tinh chuẩn bị xong đi xuống tầng, người một nhà đang ăn bữa sáng trong nhà ăn.

Thẩm Phồn Tinh đi tới, kéo ghế ra ngồi vào chỗ.

Khương Dung Dung và Dương Lệ Vi liếc cô một cái, không nói gì.

Người hầu đứng bên cạnh nhìn cô đầy ghét bỏ, không hề có động tác gì.

Lát sau, cốc sữa của Thẩm Thiên Nhu đã gần cạn đáy, người hầu vội bước tới hỏi: "Cô chủ, cô muốn thêm sữa không?”

Thẩm Thiên Nhu gật nhẹ đầu: "Thêm nửa cốc đi."

"Vâng."

Người hầu nhẹ giọng đáp một tiếng, cẩn thận rót thêm cho Thẩm Thiên Nhu nửa cốc sữa, sau đó đứng bên cạnh, vẻ mặt thoáng khiêu khích.

Thẩm Phồn Tinh nhìn trước mặt vẫn rỗng tuếch thì dùng ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn.

Người hầu không nói gì, Khương Dung Dung và Dương Lệ Vi cũng chỉ xem như không nhìn thấy, tập trung ăn bứa sáng của mình.

Hai phút sau, ngón tay Thẩm Phồn Tinh dần dừng lại, sau đó chậm rãi đứng lên, tự mình lấy một phần bữa sáng ra bàn ăn.

Người hầu kia lộ rõ vẻ đắc ý, khinh thường và hèn mọn!

Chưa từng thấy người nào da mặt dày như vậy, không có bữa sáng ăn còn đích thân vào bếp lấy, không ăn một bữa còn có thể đói chết hay sao?

Thẩm Phồn Tinh đặt "Cạch" đĩa xuống bàn, mấy người ngồi đây khó chịu ngước nhìn cô!

Thẩm Phồn Tinh không ngồi xuống mà trực tiếp nhìn về phía người hầu vẫn luôn thái độ với mình kia: "Tôi tự mang bữa sáng của mình lên bàn."

Người hầu kia ngây ra không hiểu.

Mấy người Khương Dung Dung cũng không hiểu mà nhìn cô.

Hoàn toàn không biết cô muốn làm gì.

Thẩm Phồn Tinh lại nhếch môi nhìn thẳng người hầu kia, khẽ nhả từng chữ lạnh như băng: "Xem ra đầu óc không lanh lợi lắm nhỉ! Nghe không hiểu tiếng người à?"

Lời này vừa ra, Khương Dung Dung, Dương Lệ Vi và Thẩm Thiên Nhu đều sầm mặt xuống!

Rất tự mình hiểu lấy mà dò số chỗ ngồi!

Người hầu lại bày ra vẻ không phục!

"Tôi không biết cô Cả nói vậy là có ý gì? Nếu cô đã mang bữa sáng lên thì cô ăn đi chứ sao!"

"Tôi cần cô làm gì?"

Người hầu cau mày, còn chưa kịp phản ứng Thẩm Phồn Tinh đã lạnh nhạt nói tiếp: "Uổng cô còn gọi tôi là cô Cả, bữa sáng cũng để tôi đích thân đi lấy, cần cô làm gì nữa? Đi thu dọn đồ của cô đi, lập tức rời khỏi nơi này! Cô bị đuổi!"

Người hầu nghe tới đây mới tái mặt, đưa ánh mắt cầu cứu về phía Thẩm Thiên Nhu và Dương Lệ Vi.

Mà người lên tiếng trước lại là Khương Dung Dung: "Thật đúng là kiêu ngạo, một bữa sáng không hầu hạ mày đã muốn đuổi người?"

C409






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch