Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Chương 394: Chậm trễ!

Chương 394: Chậm trễ!


Thẩm Phồn Tinh không kiêu ngạo không hèn mọn, "Cô ta vì hầu hạ người nên mới ở chỗ này! Nếu không hầu xong thì chính là không hoàn thành trách nhiệm, nếu là cổ đại thì sớm đã lôi ra ngoài dùng gậy đánh chết rồi! Chẳng qua bây giờ là xã hội pháp trị, tôi cũng chỉ sa thải cô ta thôi!"

Người hầu kia thiếu chút bị tức điên, đây là so cô ta với nha hoàn bán thân không có nhân quyền ở cổ đại đấy à?!

Thẩm Thiên Nhu đúng lúc lên tiếng: "Chị, vừa rồi Tiểu Lâm mải thêm sữa cho em nên mới không cẩn thận chậm trễ chị, chị xem..."

Thẩm Phồn Tinh không để ý liếc cô ta, "Dựa vào đâu mà tôi lại là người phải chịu chậm trễ? Tôi khó chịu, không muốn tha cho cô ta."

"..."

"..."

"Còn có để yên hay không? Ngồi xuống ăn cơm cho tao!" Lửa giận của Khương Dung Dung tăng thêm vài phần, mở miệng liền quát lớn Thẩm Phồn Tinh, mà người hầu tên Tiểu Lâm lại thẳng lưng ưỡn ngực, hoàn toàn không cần nói thành lời cũng có thể nhìn ra sự quật cường và khinh thường của cô ta.

Thẩm Phồn Tinh cười mỉa, nhìn vẻ đắc ý của Tiểu Lâm thì rút di động ra gọi điện: "Dạ, ông nội ạ, có thể ra mặt sa thải một người hầu giúp con không... Chuyện gì à? Cố ý không chuẩn bị bữa sáng cho con có tính không? Dạ... Con? Con nói chuyện không có tác dụng gì, ngay cả người hầu còn có thể vênh mặt lên cho con xem, không trêu nổi... Cảm ơn ông nội!"

Thẩm Phồn Tinh ngắt máy, người trên bàn ăn đều âm u vô cùng.

Tiểu Lâm lúc này mới luống cuống, tiền lương ở nhà họ Thẩm không tồi, cô ta không có bằng cấp gì, đi đâu tìm được công việc đãi ngộ cao thế này nữa.

Nhưng nếu đã mang cả cụ chủ ra thì cô ta...

Thẩm Phồn Tinh không ăn bữa sáng, cầm túi xách bên cạnh lên lạnh nhạt đi ra ngoài.

Vừa ra tới cửa, có một người hầu đang ôm một rổ rau dưa mới mẻ đi vào, lại không ngờ đụng trúng Thẩm Phồn Tinh, rau quả trong rổ vương đầy đất, thậm chí nước cà chua còn bắn lên giày cao gót trắng của Thẩm Phồn Tinh.

Người hầu sợ hãi vô cùng, biết rõ những người nhà giàu này từng chiếc áo chiếc quần đều có thể sánh bằng tiền lương thật nhiều năm của mình.

Bây giờ lại làm bẩn giày của Thẩm Phồn Tinh, cô ấy... sao đền nổi đây.

"Xin lỗi cô Cả, em giúp cô lau..."

Người hầu kia hoảng sợ nói xong vội xoay người định lau nước cà chua trên giày Thẩm Phồn Tinh, nhưng Thẩm Phồn Tinh lại chợt rút chân lại.

"Cô Cả..."

Người hầu sợ hãi ngẩng đầu nhìn Thẩm Phồn Tinh, cô lại lắc đầu với cô ấy.

"Tôi không sao, cô đi làm việc đi."

Người hầu kia sững sờ, sau đó vội rút hai tờ giấy ăn từ túi áo ra đưa cho Thẩm Phồn Tinh.

"Cảm ơn."

Thẩm Phồn Tinh thản nhiên nhận lấy, khom người lau nước cà chua trên giày, lúc đứng lên còn thuận tay cầm quả cà chua chưa bị dập nát dưới đất lên đưa cho người hầu, sau đó đi thằng không quay đầu.

Người hầu nhìn theo Thẩm Phồn Tinh đi xa, vẻ mặt hơi hốt hoảng luống cuống. Nghe nói cô Cả trời sinh ác độc, tính tình cũng không tốt chút nào, nhưng vừa rồi... rõ ràng không phải.

Cô ấy có thể nhìn ra được Thẩm Phồn Tinh săn sóc và dịu dàng, tuy bề ngoài vẫn lạnh băng.

-

Lái xe đến thẳng công ty, vội vội vàng vàng nguyên một buổi sáng.

Giữa buổi cô lại tự mình lái xe ra ngoài một chuyến, buổi trưa quay lại xem thêm hai phần văn kiện, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, hai giờ chiều, vì thế rút di động ra gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại nhanh chóng chuyển được, di động dán bên tai, chờ đối phương lên tiếng cô mới cười khẽ, từng câu tiếng Pháp lưu loát thanh thúy vang lên.

C410






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch