Triệu Tuyền Lạc còn muốn khuyên nhủ, nhưng lại bị lão Lý ngăn lại: "Trưởng bối đọ sức với vãn bối nên áp chế một chút cảnh giới, ngươi không cần lo lắng.”
Mặt ngoài là nói như vậy, nhưng sau đó lại lén truyền âm.
“Áp chế cảnh giới cũng tốt, ít nhất còn có bậc thang.”
Triệu Tuyền Lạc còn có thể nói thế nào? Một người nhất định phải thử, một người ở một bên đổ thêm dầu vào lửa.
Cũng chỉ có thể tùy bọn họ.
Vì thế trong sân bắt đầu bày ra tư thế, lão Lý cùng Triệu Tuyền Lạc rất sáng suốt đứng ở phía sau Tiêu Tử Phong.
Chu Tuế Phàm nhìn hai người đứng ở phía sau Tiêu Tử Phong thì mở miệng nói: "Tuyền Lạc, đợi lát nữa chú ý tránh một chút, đừng để ta làm bị thương.”
Về phần lão Lý, hắn ta cũng không có tâm nhắc nhỏ, mặc dù đối phương còn chưa có danh xưng Kiếm Tiên, nhưng thực lực không hề thấp hơn so với mình.
Nhắc nhở ông ta, chỉ là dư thừa.
Sau đó cuộc đọ sức chính thức bắt đầu.
Chu Tuế Phàm hai tay ôm quyền, chờ Tiêu Tử Phong ra chiêu trước.
Một người là võ phu bát giới, coi như hắn ta áp chế cảnh giới thì đối phó với đối phương cũng coi như nhẹ nhàng.
Hắn ta nhìn xem "Tiên nhân quỳ" này rốt cuộc là như thế nào?
Tiêu Tử Phong lấy kiếm gỗ ra.
Chu Tuế Phàm nghĩ thầm: "Hắn cũng dùng kiếm gỗ giống như sư phụ mình, kiếm này thoạt nhìn như kiếm của hài tử, không có gì đặc sắc, không nhìn ra bất kỳ uy hiếp gì. Chẳng lẽ đây là thi triển bí quyết "Tiên nhân quỳ" nào đó?
Đang lúc hắn ta còn đang suy nghĩ.
Lão Lý đã không thể áp chế khóe miệng.
Niềm vui sướng trong lòng nhất thời nở rộ.
Triệu Tuyền Lạc cũng ở một bên nhìn chằm chằm, nghiêm túc mà nói, chiêu kiếm pháp này nàng còn chưa hoàn toàn thấy qua.
Tất cả những điều này đều xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt của Chu Tuế Phàm.
Hắn ta bối rồi, hoàn toàn không nhấc nổi nửa điểm chống cự mà quỳ xuống.
Tuy nhiên cũng không bối rối quá lâu?
Hắn ta liền ưu nhã đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên đầu gối mình.
Một tay chắp lưng nói: "Ân, kiếm pháp không tệ, trong cùng giới, ít có người có thể địch nổi ngươi, cho dù là ta ở chúng cảnh giới với ngươi, cũng khó có thể ngăn cản. Thật sự là thiếu niên thiên tài hiếm có, đợi một thời gian nữa, thành tựu của ngươi nhất định sẽ ở trên ta.”
Nói đến đây, Chu Tuế Phàm chuyển đề tài.
"Bất quá ngươi nhất thiết không thể bởi vậy mà đắc chí, giang hồ to lớn, cảnh giới ở trên ngươi nhiều vô số người, ta thấy thực lực ngươi như vậy, hẳn là có thể chiến một trận vượt cảnh giới. Tiếp theo ta sẽ đem cảnh giới nâng cao một bậc để thử xem cực hạn của ngươi nằm ở đâu? Ngươi phải cẩn thận.”
Sau khi chu Tuế Phàm nói xong nhưng lời này, thì không còn tùy ý như trước đó mà bắt đầu bày ra tư thế.
Sau đó......
Phịch!
Hai đầu gối tiếp tục chạm đất, hai tay chắp trước ngực, không có lấy nửa điểm chống cự mà quỳ xuống một lần nữa.
Chu Tuế Phàm lại tiếp tục tao nhã đứng dậy.
"Không sai, không sai, xem ra dưới tam giới đã không có ai là đối thủ của ngươi, kế tiếp ta sẽ tăng thực lực lên lục giới, từ bên ngoài tam giới đến trong tam giới, đây là những khoảng chênh lệch rất xa, coi như kinh thế diễm diễm chi tài, cũng khó vượt qua cảnh giới để khiêu chiến."
“Kế tiếp ngươi cần phải cẩn thận.”
Tiêu Tử Phong có chút không xác định hỏi: "Còn muốn sao?”
"Ngươi yên tâm, mặc dù cảnh giới đề cao, nhưng ta sẽ khống chế sức mạnh, nhất định không thương tổn đến ngươi, ngươi yên tâm ra tay là được, cái này cũng để biết được cực hạn của ngươi, về sau giúp ngươi hành tẩu giang hồ thuận lợi hơn.”
Chu Tuế Phàm rất ra dáng trưởng bối quan tâm nói chuyện với vãn bối.
Chu Tuế Phàm Kinh đã đẩy cảnh giới lên tới tứ giới.
Nhưng ngay cả một chút năng lực chống cự cũng không có, đối phương vừa vung kiếm đã phải quỳ xuống.
Lúc này Lão Lý đã muốn cười đến phát điên, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Vốn chỉ có một mình ông ta trong nhóm danh chấn giang hồ phải quỳ xuống, vừa nghĩ thôi tâm tình đã khó chịu, nhưng hiện tại lại có thêm một người chung cảnh ngộ, khiến tâm tình thoải mái không ít, hơn nữa đối phương còn quỳ nhiều lần như thế, ông vô cùng vui vẻ.
Triệu Tuyền Lạc có chút không đành lòng nhìn, nàng lấy một tay che mắt, chỉ lộ ra một khe hở, thật sự là quá thảm.
Tiêu Tử Phong thu hồi kiếm.
Nhìn Chu Tuế Phàm còn quỳ trên mặt đất, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Còn muốn không?"
Hiện tại Chu Tuế Phàm có chút không rõ tình huống.
Tiểu tử này mới bát giới a, còn là một võ phu, mà mình đã tăng thực lực lên tới tứ giới, thế nhưng vẫn không thể nhìn ra chút manh mối nào.
Nhìn nhiều lần như vậy, đối phương chỉ đơn giản là vung kiếm.
Sau đó tự mình quỳ xuống.
Đây đến tột cùng là kiếm pháp quỷ dị gì? Một võ phu bát giới luyện thành lại mạnh đến như vậy?
Đến tận bây giờ, hắn ta mới hiểu được tại sao lão Lý cùng Triệu Tuyền Lạc lại phải đứng đắng sau Tiêu Tử Phong.