Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Giáo Y Ngây Thơ

Chương 24: Kẻ gây tai họa làm loạn


- Đương nhiên, cô ấy là bạn gái của tôi.

Nói đến đây, trên gương mặt Miêu Húc hiện lên sự kiêu ngạo.

- Bạn gái? Đừng có dát vàng lên mặt chứ. Loại người như anh, Bạch Hiểu Thần có thể vừa ý sao? Nhưng tôi có một cách khiến cô ta trở thành người đàn bà của anh.

Mạc Vũ Phỉ khinh thường nói.

Miêu Húc thẹn quá hóa giận, nhưng sau khi nghe được câu nói sau cùng, vẻ mặt lại biến thành hớn hở, càng không tự giác bước lại gần vài bước, nhỏ giọng hỏi thăm:

- Biện pháp gì?

- Anh đến đây.

Mạc Vũ Phỉ ngoắc tay gọi Miêu Húc. Miêu Húc lập tức bước đến trước mặt Mạc Vũ Phỉ, sau đó nghe Mạc Vũ Phỉ nói một kế hoạch điên cuồng cho hắn nghe.

- Cái này…không tốt lắm đâu.

Nghe xong kế hoạch của Mạc Vũ Phỉ, vẻ mặt Miêu Húc trở nên khó xử.

- Đúng là không tốt, nhưng nếu anh không làm theo lời tôi nói, những tấm ảnh chụp vừa nãy sẽ được đưa đến cảnh sát. Đến lúc đó anh bị quy kết sàm sỡ thiếu nữ hoặc cưỡng gian gì đó, có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn lắm đâu.

Mạc Vũ Phỉ cười lạnh.

- Cô không thể làm như vậy, tôi bị oan mà.

Miêu Húc ủy khuất nói.

- Anh đúng là oan uổng, nhưng ai mà tin anh? Anh cho rằng quan tòa sẽ tin anh hay là tin chúng tôi?

Mạc Vũ Phỉ cười lạnh. Đánh bại một tên cặn bã như Miêu Húc, cô thật sự không có nửa điểm thành tựu.

Miêu Húc im lặng, giống như chấp nhận sự thật này.

- Đừng bày ra vẻ mặt tang thương như vậy. Chỉ cần dựa theo lời nói của tôi mà làm, đối với anh mới có lợi. Với hiểu biết của tôi về Bạch Hiểu Thần, nếu anh muốn chiếm hữu cơ thể cô ấy, cô ấy sẽ không giận anh, ngược lại còn chấp nhận anh. Có lẽ ban đầu sẽ có sự kháng cự, nhưng đến lúc đó, anh chỉ cần nói vài lời tốt đẹp, cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho anh.

Nhìn thấy thần sắc khó xử của Miêu Húc, Mạc Vũ Phỉ lần đầu tiên an ủi một câu.

- Thật sao?

- Đương nhiên.

- Vậy là được rồi. Tôi đồng ý với cô. Nhưng cô cũng phải đồng ý với tôi, sau khi chuyện này thành công, nhất định phải xóa ảnh chụp đi.

Miêu Húc bất đắc dĩ nói.

- Đó là đương nhiên. Tôi cũng không muốn bạn của tôi xấu mặt, đúng không nào?

Mạc Vũ Phỉ gật đầu thỏa mãn. Quả nhiên là không uổng phí chút sức lực.

- Cảm ơn đã thông cảm. À, nếu làm như vậy, tôi có một loại thuốc, không khác gì thuốc mê. Sau đó sẽ không ai điều tra ra được. Chi bằng dùng thuốc của tôi nhé?

Miêu Húc dường như nhớ đến điều gì, vội lên tiếng.

- Có loại thuốc thần kỳ như vậy sao?

Vẻ mặt Mạc Vũ Phỉ hiện lên sự hiếu kỳ, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy trào phúng. Lúc nào cũng mang theo loại thuốc này bên mình, xem ra đúng là cặn bã.

- Để tôi cho cô xem.

Miêu Húc khẽ gật đầu, sau đó lấy ra một hộp sáp ở lưng quần.

- Chính là cái này.

- Cái này?

Không chỉ Mạc Vũ Phỉ mà ngay cả Lý Nhược Hi và Lâm Diễm cũng cảm thấy hiếu kỳ. Đây chỉ là một hộp sáp, tại sao lại là thuốc mê?

- Ừ.

Miêu Húc khẽ gật đầu. Nói xong, đã nhanh chóng bóp vỡ hộp sáp. Một bóng đen bắn vèo một cái, xông vào lỗ mũi Mạc Vũ Phỉ.

Sắc mặt đám người Mạc Vũ Phỉ liền thay đổi. Mạc Vũ Phỉ cả kinh lui về sau một bước, hoảng sợ nói:

- Đây là cái gì?

 

- Rắn!

 

Miêu Húc cười nhẹ, trên mặt không còn vẻ sợ hãi và nhát gan vừa rồi nữa.

 

- Rắn?

 

Vừa nghe cái tiếng này, vẻ mặt ba người, kể cả Mạc Vũ Phỉ đều càng khó coi, đặc biệt là Mạc Vũ Phỉ, mặt cô tái xanh, cũng không biết là vì sợ hãi hay vì phẫn nộ.

 

- Ừ, là tú hoa xà, một loại rắn khi trưởng thành không lớn hơn một con giun, chuyên hút máu người mà sống!

 

Miêu Húc nghiêm nghị gật đầu, nói như thể điều đó là hiển nhiên, thậm chí trên khuôn mặt còn thoáng hiện nét cười, nhưng đối với đám Mạc Vũ Phỉ, vẻ tươi cười đó lại rất dữ tợn và đáng sợ.

 

- Anh hù dọa ai chứ!?

 

Mạc Vũ Phỉ cố gắng trấn định, cô chưa từng gặp loại rắn nhỏ như vậy, cũng không nghe nói đến loại rắn chuyên hút máu người.

 

- Tôi chỉ nói sự thật thôi!

 

Miêu Húc ngửa hai tay ra, vẻ mặt vô tội.

 

- Anh...

 

Mạc Vũ Phỉ còn muốn nói gì đó, chợt cảm thấy có vật gì chui vào mũi mình, lập tức cả người lạnh ngắt, bất kể loại rắn đó có thật sự hút máu người hay không, cũng bất kể có đúng loại rắn đó hay không, nhưng cô có thể khẳng định, nó là một vật sống.

 

Vừa nghĩ tới có một con vật sống trong cơ thể của mình, cả người cô lạnh toát như rơi xuống hầm băng.

 

Cô không sợ máu tanh, từ nhỏ cô đã theo cha mình chinh chiến hắc đạo, quen nhìn cảnh chết chóc, cô cũng không sợ những con vật hết sức đáng sợ đối với phụ nữ như chuột, gián, rắn...đối với cô, sợ như vậy là yếu đuối.

 

Cô là một cô gái mạnh mẽ, cũng là một cô gái ngang tàng, không hề sợ bất cứ thứ gì ở bên ngoài, nhưng đây là một con vật sống đang chui vào cơ thể cô, cô rất sợ!

 

Đúng vậy, đây là lần đầu tiên Mạc Vũ Phỉ cảm thấy sợ hãi.

 

Đó là sự sợ hãi phát xuất từ tận đáy lòng, không liên quan tới sự can đảm, Thiết Phiến công chúa trong Tây Du Ký lợi hại như vậy, nhưng khi bị Tôn Ngộ Không chui vào bụng, chẳng phải bà ta cũng rất sợ hãi đó sao?

 

- Anh bắt nó ra cho tôi, nếu không tôi sẽ giết anh!

 

Mạc Vũ Phỉ cố gắng kìm chế sự sợ hãi, nói với Miêu Húc.

 

Dù là lúc này đang sợ muốn chết, nhưng giọng cô vẫn lạnh lùng như trước.

 

- Giết tôi? Này, cô bạn cùng trường, giết người là phạm pháp đó nha! Thôi được, thôi được, tôi sẽ giúp cô, tuy nhiên mấy ảnh chụp vừa rồi...

 

Miêu Húc vẫn còn muốn trêu chọc Mạc Vũ Phỉ, tuy nhiên nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của cô, hắn cũng biết đây là một cô gái tàn nhẫn, một cô gái không những chỉ tàn nhẫn đối với người khác, mà còn tàn nhẫn đối với bản thân mình.

 

Thật ra hắn không sợ Mạc Vũ Phỉ, trên thế giới này, người có thể khiến hắn sợ hãi còn chưa sinh ra đời, chỉ là hắn mới đến, cũng không muốn làm mất lòng cô gái này quá mức.

 

Đặc biệt với một cô gái xinh đẹp như thế này, Miêu Húc càng không thể làm điều đó!

 

Hắn vốn tự xưng là “Lân Hoa Thánh Quân” (Vị thánh thương hoa tiếc ngọc) mà, chỉ cần đạt được mục đích của mình thì thôi, thật sự không cần đẩy sự việc tới chỗ bế tắc.

 

- Nhược Hi!


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch