Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Giáo Y Ngây Thơ

Chương 26: Soái ca

Không thể không công nhận, hình dáng, khí chất của Mạc Vũ Phi đều hơn hẳn, dù chỉ để lộ cái eo thon nhỏ, lại thấy hấp dẫn hơn mấy tấm hình ướt át kia của Lâm Diễm!

 

Tuy nhiên điều khiến Miêu Húc tiếc nuối là, không có ảnh nóng của Lý Nhược Hi, mà chỉ có mấy tấm ảnh mặc quần áo bình thường mà thôi.

 

Nhưng dù vậy, do được xem nhiều ảnh hấp dẫn như thế, Miêu Húc cảm thấy rất phởn, xem ra lúc nãy mình làm như vậy thật là sáng suốt!

 

- Vũ Phi, chẳng lẽ cậu cứ như vậy mà tha cho tên đó sao?

 

Khi đi qua phòng chữa bệnh, Lý Nhược Hi rảo bước, đuổi theo Mạc Vũ Phi phía trước, cất tiếng hỏi.

 

- Tha cho hắn? Cậu cho rằng có thể sao?

 

Mạc Vũ Phi cười lạnh, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng chịu thua thiệt nhiều như vậy.

 

- Vậy thì...

 

Lý Nhược Hi muốn nói lại thôi.

 

- Chỗ này dù sao cũng là học viện, không đến lúc bất khả kháng, tớ cũng không muốn vi phạm quy củ của lão yêu viện trưởng, nhưng chỉ cần hắn ta rời khỏi học viện...

 

Mạc Vũ Phi không nói gì thêm, nhưng Lâm Diễm lại rùng mình một cái, cô biết, lúc này Mạc Vũ Phi đã thật sự nổi giận rồi.

 

Lý Nhược Hi như có điều suy nghĩ, chỉ khẽ gật đầu, cô tin rằng một khi Mạc Vũ Phi tự mình ra tay, thì tên kia chỉ có chạy đàng trời, với thế lực của Mạc gia ở Hoa Đô, muốn đối phó một bác sĩ trường học, còn gì dễ dàng hơn?

Miêu Húc không biết là mình đã mạo phạm một con cọp cái hung dữ, tuy nhiên cho dù có biết, hắn cũng không để ý, phương châm của hắn là “người không đụng chạm tới mình thì mình không đụng chạm người, nếu người đụng chạm tới mình, đương nhiên mình sẽ đụng chạm lại!”

 

Còn “đụng chạm” như thế nào, thì tùy ở đối tượng là nam hay là nữ.

 

Nghịch ngợm cái máy chụp cả buổi, rồi hắn xóa tấm ảnh chụp có mình trong đó, trong máy đã có nhiều ảnh đẹp rồi, không nên để lại một mầm họa như vậy, nếu chẳng may một ngày nào đó lộ ra, rồi bị đám Mạc Vũ Phi cắn ngược lại, thì thật sự là được một mất mười.

 

Xong, hắn cất chiếc máy chụp hình vào ngăn kéo, khóa lại, nhìn đồng hồ, lúc này đã là buổi trưa, đến giờ ăn cơm rồi.

 

Miêu Húc cầm tấm thẻ được phòng nhân sự phát, rồi rời phòng chữa bệnh, đi về phía căn tin. Tuy trường nữ sinh là một học viện dạng mở, nhưng buổi trưa vẫn có rất nhiều học sinh ăn cơm ở căn tin, không nhiều người ra ngoài ăn, đây là cơ hội rất tốt để ngắm gái đẹp, làm sao Miêu Húc có thể bỏ qua chứ!

 

Khi Miêu Húc vào căn tin, đúng lúc chuông tan học vang lên, nhưng trước đó đã có một số học sinh đi ăn sớm, cả căn tin toàn là nữ sinh, khi thấy Miêu Húc là nam giới đi vào, nhiều người lộ vẻ ngạc nhiên.

 

Dù sao, đây là trường dành cho nữ sinh, nam giới trong trường có thể đếm được trên đầu ngón tay, đương nhiên đám nữ sinh đều biết rõ từng người, bây giờ đột nhiên xuất hiện một chàng trai lạ lẫm, bảo sao mọi người không kinh ngạc!

 

Trước ánh mắt của mọi người, Miêu Húc thản nhiên như không, đưa mắt quan sát xung quanh. Sau khi nhìn quanh vài lượt, hắn kinh ngạc phát hiện, gái đẹp của trường chiếm tỉ lệ cao khó tin, lúc này trong căn tin có khoảng một trăm người, số nữ sinh có thể xếp vào hàng xinh đẹp chiếm hơn một nửa! Phát hiện này khiến Miêu Húc mừng như điên, vừa nghĩ tới sau này mình được sống giữa mấy nghìn mỹ nữ, lập tức cả người hắn phấn chấn, cảm giác này giống hệt cảm giác của Trư Bát Giới lúc tới Nữ Nhi quốc, trên đường theo Đường Tăng đi thỉnh kinh.

 

Đương nhiên, Miêu Húc cũng không cho rằng tướng mạo của Trư Bát Giới có thể so được với mình!

 

Hắn nhanh chóng đưa thẻ vào cửa đăng ký cơm, rồi nhận lấy một suất, đang ngắm nghía định chọn một nữ sinh xinh đẹp để tới ngồi cùng bàn, bỗng phát hiện một nữ sinh đang ngồi ở một góc vắng người, lập tức mắt sáng lên.

 

Cô gái phía trước mặt hắn, có mái tóc dài buộc lại phía sau ót, đầu cài một chiếc kẹp tóc màu trắng, mặc ngắn tay màu trắng, dung mạo hết sức xinh đẹp, dáng vẻ lạnh lùng, không phải là Vương Nhiễm Quân thì là ai?

 

Vừa rồi, bởi vì cô đưa lưng về phía Miêu Húc, cho nên không phát hiện ra hắn, đương nhiên Miêu Húc sẽ không bỏ qua cơ hội này.

 

Hắn bưng đồ ăn đi tới trước mặt Vương Nhiễm Quân, cũng không chào hỏi, lặng lẽ ngồi xuống ghế.

 

Các nữ sinh xung quanh lập tức xì xào bàn tán, hiển nhiên là không ngờ mục tiêu của gã mới tới này lại là “Hoa hồng Xanh” Vương Nhiễm Quân – người được gọi là nữ thần Băng Tuyết của trường nữ sinh Hoa Đô!

 

Mà ngay cả một bạch mã hoàng tử như Tiêu Tĩnh Thần, cũng không lọt vào mắt xanh của cô!

 

Huống hồ là một gã tướng mạo bình thường, ăn mặc cũng bình thường như thế này? Rất nhiều người đã chuẩn bị tinh thần chờ xem kịch vui!

 

- Bạn cùng trường Vương Nhiễm Quân, chúng ta lại gặp nhau rồi!

 

Miêu Húc khẽ cười nói, không có chút gượng gạo lúng túng nào, càng không hề tự ti!

 

Vương Nhiễm Quân chỉ ngẩng lên nhìn thoáng qua Miêu Húc, rồi lại cúi xuống ăn cơm, như thể gã trai trước mặt không hề tồn tại.

 

Cảnh tượng đó không thoát khỏi cặp mắt của những nữ sinh khác, cả đám cười thích chí, hiển nhiên là điều này nằm trong dự liệu của họ.

 

Ngược lại, Miêu Húc không hề tức giận, càng không biết xấu hổ là gì, hắn nhìn lướt qua bộ ngực sữa của Vương Nhiễm Quân, nuốt nước bọt, lại nuốt xuống một miệng cơm và thức ăn, mới lại mở miệng:

 

- Hiện giờ có lẽ còn chưa tới lúc tan học, sao cô lại ra sớm vậy? Chẳng lẽ sẽ về sớm?

 

Vương Nhiễm Quân lại ngẩng lên liếc nhìn Miêu Húc, rồi lại cúi xuống ăn tiếp, cô thật sự không muốn trả lời loại câu hỏi vô vị này.

 

- Được rồi, tôi biết hôm nay cho dù tôi không ra tay, cô cũng không có nguy hiểm gì, nhưng dù sao tôi cũng đã giúp cô giải quyết một phiền phức lớn, ít ra là khiến cho người muốn đối phó cô không thể thăm dò thực lực của cô, cho dù cô không cảm ơn tôi, cũng không nên lạnh lùng như vậy!

 

Miêu Húc thở ra một cái, nói thì thào.

 

Nghe hắn nói như vậy, khuôn mặt lãnh đạm của Vương Nhiễm Quân hơi biến đổi, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, tay dừng động tác, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt Miêu Húc, như muốn nhìn thấu suốt con người hắn.

 

Miêu Húc cũng nhìn chằm chằm Vương Nhiễm Quân, nhưng rất nhanh, mặt hắn chợt đỏ ửng lên, rồi nghiêng đầu qua một bên, mặt mày nhăn nhó, vẻ hết sức ngượng ngùng, nói:

 

- Sao cô nhìn người ta đăm đăm vậy? Làm người ta ngượng rồi nè!

 

...


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch