Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hắc Oa

Chương 29: Lại sai nữa rồi. (2)

Chương 29: Lại sai nữa rồi. (2)



Rầm! Giản Trung Thành vỗ bàn cắt ngang lời Thành Cương, quát:” Hồ đồ.”

Thành Cương không hiểu ra sao, vội nuốt lời chưa nói vào.

Đồn trưởng ra oai, không biết là với nghi phạm hay với cấp dưới, thêm một câu: “ Nói như hát hay vậy, tôi hỏi cậu, Thành Cương, hai ngày quả cậu đi đâu? Có phải là vào quán net chơi game không? Đình chỉ không tới báo cáo, không kiểm điểm sai lầm, hai người thông đồng bỏ việc, bãi công, tự ý truy lùng nghi phạm, thấy mình giỏi lắm hả?”

Hả? Lại sai rồi?

Hai anh em trố mắt nhìn nhau, mặt thộn ra như ngỗng ỉa, không ai dám cãi lại. Đồn trưởng giáo huấn người khác rất cao minh, không nói thẳng sự việc, mà lấy sai phạm ra đả kích, làm người ta không phản bác nổi.

Nhưng không dám không có nghĩa là phục, Giải Phàm và Thành Cương trải quả một hồi sửng sốt thì đều tức giận, cảm thấy mình quá oan ức, vốn tưởng lập công khiến cả đồn chấn kinh, không ngờ thực tế khác hẳn với tưởng tượng.

Rồi, khen thưởng tiền thưởng hỏng rồi, nói không chừng vẫn bị chụp nổi đen lên đầu.

Giản Trung Thành thấy cả hai im thít, vẫn bộ dạng giáo huẫn nghi phạm: “ Câm hết rồi à, Giản Phàm, thấy oan phải không?”

“ Chú hai, lần trước bọn cháu bỏ chạy là không đúng, lần này bắt người về, nếu vẫn bị phê bình, vậy còn lẽ trời nữa không?” Giản Phàm có chút giận dỗi:

Rầm tiếng nữa, làm Giản Phàm lẫn Thành Cương sợ tới dựng tóc gáy.

Gian Trung Thành hung dữ quát:” Hai đứa làm hiệp cảnh nửa năm rồi, sao gặp chuyện còn hồ đồ như thế? Vì sao không thông báo cho đồn khi phát hiện nghi phạm, vì sao không báo cảnh sát? Biết rõ đây là vụ án lớn, lại dám tự ý truy bắt, nếu để nghi phạm thoát được thì gánh nổi trách nhiệm không? Hành vi của hai đứa là gì có biết không? Vô tổ chức, vô kỷ luật, không có ý thức vinh dự .... À, không có ý thức tập thể, đây là chuyện làm anh hùng à? Không có ý thức cảnh sát, tự ý hành động, trong mắt không có cấp trên, không có lãnh đạo, đây là hành vi chủ nghĩa cá nhân nghiêm trọng, phải nghiêm túc xử lý, đình chỉ.”

Lại những lời như thế, lại đình chỉ, nhưng mà mấy câu nói trúng, gặp chuyện không báo, tự ý hành động là đại kỵ của cảnh sát.

Thành Cương cúi đầu lẩm bẩm:” Đồn trưởng, chúng tôi vẫn đang bị đình chỉ mà.”

“ Thế thì càng không đúng, đang bị đình chỉ mà tự ý hành động, sai càng thêm sai. Tiếp tục đình chỉ, viết kiểm điểm, kiểm điểm năm ngày, mai nộp lên bàn tôi.” Giản Trung Thành quát tháo động đình, phát huy hết uy phong của đồn trưởng:

Giản Phàm căm tức trừng mắt với Thành Cương, nói mấy lời thừa thãi đó làm gì? Thành Cương hối hận không thôi, nói thêm một câu, lại viết thêm một bản kiểm điểm, lỗ lớn rồi.

Biểu dương thành quát tháo, tiền thưởng thành kiểm điểm, hai người cúi gằm mặt lén nhìn Giản Trung Thành bộ dạng hung ác, không dám ho he nửa câu. Nếu là Đài Thủy Tiên còn dám cãi, chứ vị đồn trưởng này thì không ai dám. Giản Phàm từ nhỏ đã sợ chú hai lúc này mặt cũng khó đăm đăm, còn Thành Cương càng sợ, vì đồn trưởng ngày trước mặt cậu hắn còn dám mắng hắn.

“ Về ngoan ngoãn suy ngẫm lại xem sai ở đâu, vì sao sai? Đào sâu căn nguyên chủ nghĩa tự do và chủ nghĩa cá nhân, kiểm điểm không tới được sai lầm thì tiếp tục đình chỉ, đi đi.” Giản Trung Thanh xưa nay nói chuyện không biết tới khách khí:

Hai người như hai còn gà trống bại trận, rầu rĩ rời khỏi phòng đồn trưởng, xuống lầu ...

Đài Thủy Tiên không đành lòng:” Sở trưởng, anh giáo huấn chúng nặng lời quá rồi, dù sao chúng cũng lập công lớn, làm thế chúng nói nguội lạnh.”

Giản Trung Thành lắc đầu:” Này chỉ đạo viên, sao cô không nhìn rõ, đây mà là công lao à? Huyện, thành phố huy động mấy trăm người lục soát, không tìm được một sợi tóc, để cho hai tên hiệp cảnh nhãi con bắt về, cô bảo bọn họ giấu mặt vào đâu? Chuyện này có thể khen thưởng được sao? Người lập công này nếu là cảnh sát, thế nào cũng là công lao hạng hai, hạng ba. Nhưng là hai hiệp cảnh thì báo lên thế nào? Không phải là làm khó lãnh đạo à? Vả lại hai cái thằng nhãi con này ba ngày không đánh chúng phá cả nhà, phải cảnh cáo chút, cô nói xem, đây có phải chuyện hiệp cảnh làm không? Tôi thấy bọn chúng ở Ô Long Trì Khẩu bỏ chạy tập thể mới là đúng, toàn là bọn trẻ con, chống lại tội phạm thế nào, chẳng may bề gì, cô bảo chúng ta ăn nói làm sao với cha mẹ người tắ?”

Đài Thủy Tiên hiểu rằ, lời này rất có lý, lại khó xử hỏi:” Vậy báo cáo phải viết thế nào, cục trưởng Mao hỏi mấy lần rồi, đang sốt ruột thỉnh công cho người tham giả hành động.”

“ Quy củ cũ, nấu một nồi cơm lớn, cho mỗi người một bát, làm nổi bật tập thể, làm mờ cá nhân, nổi bật công tác tư tưởng của cấp trên, chúng ta làm việc dưới sự lãnh đạo của cấp trên, nên đây là chuyện hiển nhiên. Làm việc tốt, có thành tích là tất nhiên, có công lao là ngẫu nhiên. Bất kể lúc nào cũng không được ỷ công mà kiêu, cô nhắc tới tên hai đứa nó là đủ, chủ thể viết ra sao cô tự xem mà làm.” Giản Trung Thành thuận miệng nói, chuyện này chỉ có cách như thế thôi:

Điều này trong dự liệu, xuất thân văn phòng, Đại Thủy Tiên không thể không phục tầm nhìn xâ trông rộng của đồn trưởng, có điều vẫn nói đỡ:” Đồn trưởng, hay đừng đình chỉ chúng nữa, vừa báo công lại vừa đình chỉ, kiểm điểm, có phải là là hơi ...”

“ Chẹp ... Không phải là tôi đình chỉ chúng, mà là không muốn chúng về đồn khoe khoang, chúng còn tâm tính trẻ con lắm, đồn thổi ra sẽ có nhiều chuyện không hay. Để chúng về nhà, đợi lãnh đạo bên trên định đoạt xong mới về. Cô làm công tác tư tưởng cho chúng, đừng nói linh tinh. Chỗ Thành Cương, cô đi cỗ vũ lẫn cảnh cáo, Giản Phàm thì để tôi.” Đồn trưởng Giản an bài:

“ Chiêu này thật cao. “ Đài Thủy Tiên vui mừng, nịnh một câu: “ Đồn trưởng, may mà anh hỏa hầu cao, anh vừa đi là cả đồn loạn hết, tôi thực sự không biết phải xử lý ra sao.”

Giản Trung Thành chau mày không hài lòng: “ Có gì mà không xử lý được, đặt lãnh đạo lên trên cùng, tập thể lên trên cùng, chuyện gì cũng có thể xử lý. Cô đi làm việc đi, mau mau viết báo cáo.”

“ Vâng, tôi đi làm ngay.”

..... ....

Những lời trong văn phòng đồn trưởng thì Thành Cương và Giản Phàm không nghe thấy, cả hai mặt sưng mày xỉa bỏ đi, tưởng lập công lớn, ai ngờ kết quả còn khiến người ta nản chí hơn lần trước.

Thành Cương than vãn:” Oa ca, anh hại thảm em rồi, giờ không bị đuổi là may, nói gì tới phần thưởng.”

Giản Phàm cũng chẳng hiểu ra làm sao, lòng ức lắm, cứ như thể thế giới này chỉ rình rập trút giận lên mình, động chút là sai là bị mắng, sừng cổ lên: “ Mày chẳng nói muốn nửa công lao à, vậy thì ăn chửi cũng phải nhận một nửa, trách cái gì, anh có ý tốt mới gọi mày theo đấy.”

“ Anh nói sao số chúng ta khổ như thế, chạy cũng sai, không chạy cũng sai, thả kẻ xấu đi là không đúng, bắt kẻ xấu cũng không đúng nốt. Sao chúng ta không đúng được một lần.” Thành Cương khịt mũi, lần này ức suýt khóc tại chỗ:” Cái cuộc đời chó má này.”

“ Mày câm mồm lại thì chuyện gì cũng đúng. A, hỏng rồi, xe còn ở trong đồn, hôm nay lỡ chuyện làm ăn rồi ... Chó thật!” Giản Phàm ra tới cửa mới nhớ rằ, bỏ Thành Cương lại chạy tới bên cái xe, chợt nhìn thấy hai người chạy tới, tim liền đập thình thịch:








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch