"Tiểu Đồng, mau tới đây, ta giới thiệu cho ngươi, vị này là Ngô Lợi, tới từ tập đoàn Petti, Ngô lão bản, đây chính là biểu muội Tô Đồng của ta, thế nào, xinh đẹp không?"
Từ Bác đứng lên giới thiệu.
"Xinh đẹp, xinh đẹp, so với tiên nữ còn xinh đẹp hơn."
Ngô Lợi mở to đôi mắt trâu, dùng ánh mắt nóng rực nhìn Tô Đồng, tựa như muốn cởi sạch toàn bộ y phục Tô Đồng ra vậy.
Hắn đã từng xem ảnh chụp của Tô Đồng, lúc đó đã cảm thấy Tô Đồng xinh đẹp gợi cảm, nhưng nhìn thấy người thật mới phát hiện nàng còn xinh đẹp gợi cảm hơn trong ảnh.
Nhìn thấy bộ dáng háo sắc của Ngô Lợi, Từ Bác liền biết tối nay mời Tô Đồng đến là quyết định rất chính xác.
Tập đoàn Petti mở xưởng chế tạo đồ gỗ, ở trong nước có chút danh tiếng, sản phẩm chủ lực tương đối hot, doanh thu hàng năm chừng 1 tỷ.
Mà nhà Từ Bác cũng làm về buôn gỗ, tổng tư sản miễn cưỡng vượt qua trăm triệu, lần này hắn đến thành phố Minh Châu, chính là muốn hợp tác buôn bán với Ngô Lợi một phen.
Nếu công việc thành, Từ Bác có thể kiếm lời 3 triệu, thuần lợi nhuận!
Bất quá Ngô Lợi này không dễ mời, Từ Bác nghĩ rất nhiều biện pháp cũng không thể mời hắn ra ngoài ăn cơm, sau cùng hắn thăm dò được từ người khác Ngô Lợi rất háo sắc, sau đó liền gửi ảnh chụp Tô Đồng cho Ngô Lợi.
Ngô Lợi quả nhiên cảm thấy rất hứng thú, sau đó liền có bữa tiệc tối nay.
"Biểu ca, Ngô lão bản." Tô Đồng bất động thanh sắc cau mày một cái, xem như chào hỏi hai người.
"Tô tiểu thư đi làm ở đâu a, tiền lương nhiều hay ít, có hứng thú đến tập đoàn Petti của ta đi làm không?"
Ngô Lợi đi đến trước mặt Tô Đồng, muốn bắt tay với nàng, đồng thời nói.
Tô Đồng nhẹ nhàng bắt tay một cái rồi muốn rút về, nhưng không ngờ Ngô Lợi vậy mà nắm chặt không buông!
"Xin Ngô tiên sinh tự trọng!"
Có lẽ là câu nói này hù sợ Ngô Lợi, Tô Đồng dùng lực co lại, rốt cục rút tay trở về.
Từ Bác biến sắc: "Tiểu Đồng, làm sao lại nói như vậy với Ngô lão bản, Ngô lão bản mới quen đã thân với ngươi, đây là vinh hạnh của ngươi, nhanh, xin lỗi Ngô lão bản!"
"Biểu ca?" Tô Đồng sững sờ, nàng chỉ là nói câu "Xin tự trọng" mà thôi, Từ Bác liền muốn nàng xin lỗi Ngô Lợi?
Người không biết còn tưởng rằng Từ Bác là biểu ca Ngô Lợi ấy chứ!
"Ai, Từ quản lý, ngươi hù sợ Tô tiểu thư rồi!" Ngô Lợi giả vờ tức giận trừng mắt nhìn Từ Bác, nói tiếp: "Tiểu Đồng đừng sợ, có Ngô ca của ngươi ở đây, người nào cũng không thể khi dễ ngươi."
"Ngô ca nói đúng, là ta nói sai rồi, đợi chút nữa ta sẽ tự phạt ba chén rượu!" Từ Bác cười làm hòa.
Thấy thế, tim Tô Đồng không kìm được nhảy lên mấy nhịp.
Nàng cùng Từ Bác chơi đùa từ nhỏ đến lớn, tuy từ khi lên đại học hai người đã rất ít liên hệ, nhưng nàng cảm thấy hai bên vẫn còn thân tình.
Lần này tới một là cân nhắc cho cha mẹ, hai là cảm thấy Từ Bác sẽ không hại nàng, nhưng Từ Bác lại làm cho Tô Đồng có chút thất vọng.
Có lẽ tối nay nàng đúng là không nên tới nơi này. . .
"Tô tiểu thư, ngươi còn chưa cho ta đáp án, chỉ cần ngươi chịu tới, ta nguyện ý cho ngươi 100 ngàn tiền lương, bao ăn ở, thế nào?" Ngô Lợi không buông tha nói.
"Xin lỗi, ta rất ưa thích công việc hiện tại." Tô Đồng lạnh giọng cự tuyệt.
Sắc mặt Ngô Lợi cứng lại, tiếp theo nháy mắt với Từ Bác.
"Tiểu Đồng, con người thường hướng tới chỗ cao hơn, tập đoàn Vị Lai mặc dù là một sân khấu lớn, nhưng áp lực cạnh tranh cũng không nhỏ, hơn nữa thu nhập chắc chắn vô pháp so sánh với điều kiện của Ngô lão bản, ta kiến nghị ngươi nên từ chức tới làm việc cho Ngô lão bản đi."
Từ Bác hiểu ý mở miệng khuyên.
"Biểu ca, nếu như ngươi gọi ta tới chỉ để nói cái này, vậy ta cảm thấy giờ đã đến lúc rời đi rồi." Tô Đồng muốn rời đi.
"Được, vậy chúng ta không bàn công việc nữa, ngồi xuống trước đã, Từ quản lý, gọi phục vụ mang thức ăn lên." Ngô Lợi nháy mắt với Từ Bác.
Từ Bác vội vàng đi khuyên Tô Đồng, Tô Đồng dù không quá tình nguyện, nhưng lúc này cũng không tiện tuyệt tình rời đi, đành phải ngồi xuống.
Chỉ chốc lát, thịt rượu đưa lên đủ, Ngô Lợi bưng chén rượu lên nói: "Chén rượu này là để sớm chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!"
Nghe thấy lời ấy, Từ Bác lập tức hiện vẻ mặt vui mừng: "Tốt, cạn ly!"
Thư ký Từ Bác cũng bưng chén rượu lên, chỉ có Tô Đồng là ngồi nguyên tại chỗ.
"Tô tiểu thư, ngươi như vậy là ý gì a?" Ngô Lợi lộ vẻ mặt không vui, trầm giọng nói.
Vừa rồi hắn một mực đè xuống hỏa khí, cảm thấy đối phó nữ nhân kiểu này phải có kiên nhẫn, nhưng Tô Đồng cũng quá không nể mặt hắn rồi a? Cảm thấy mình xinh đẹp thì có thể muốn làm gì thì làm?
"Xin lỗi, ta sẽ không uống rượu." Tô Đồng lạnh giọng nói.
"Biểu muội, lời này của ngươi sai rồi, tới đây ăn cơm không uống rượu thì sao được, đến, nâng cốc lên, uống say không có việc gì, ta sẽ tự mình đưa ngươi trở về." Thấy Ngô Lợi tức giận, Từ Bác cũng không cao hứng.
Hắn đang trông cậy vào Tô Đồng có thể dụ cho Ngô Lợi cao hứng, để hắn kiếm lời một khoản lớn đây.
Kết quả thì sao? Tô Đồng không chỉ không làm Ngô Lợi vui vẻ, con mẹ nó còn chọc cho Ngô Lợi tức giận, Tô Đồng đâu phải là đến giúp hắn, rõ ràng là hại hắn a!
"Ta thật sự không thể uống được." Tô Đồng biết vừa rồi thái độ có chút cứng rắn quá mức, ngữ khí không khỏi hòa hoãn hơn một chút.
Nhưng không uống rượu chính là phòng tuyến cuối cùng, vô luận như thế nào cũng không thể phá.
"Phanh "
Ngô Lợi trực tiếp để chén rượu lên bàn, lộ vẻ mặt khó chịu.
Từ Bác biết Ngô Lợi đã thực sự tức giận, không khỏi đè ép giận dữ nói: "Tô Đồng, dì hai cùng chú hai đều là nhân viên nhà máy của ta, chỉ cần ngươi có thể khiến Ngô lão bản cao hứng chúng ta liền có thể ký vào đơn đặt hàng này, đến lúc đó bọn họ cũng có thể lấy thêm tiền thưởng a."
"Nếu như ngươi tiếp tục như vậy, làm Ngô lão bản tức giận bỏ đi, gián tiếp khiến tình hình kinh doanh không được tốt, dì hai cùng chú hai thất nghiệp cũng đừng có trách ta."
Dì hai của Từ Bác cũng là mẹ Tô Đồng, cho nên Từ Bác nói như vậy chẳng khác nào là đang uy hiếp Tô Đồng.
Sắc mặt Tô Đồng nhất thời trở nên khó coi, ba mẹ nàng đều có trình độ văn hóa khá thấp, cũng rất cần công việc hiện tại , nếu như bọn họ thật sự thất nghiệp, vậy không biết bọn họ sẽ gặp phải đả kích thế nào.
"Tô tiểu thư, ta cũng không ép ngươi nữa, tối nay ngươi chỉ cần cùng ta uống một chén, chỉ cần ngươi uống, ta liền kí hợp đồng với Từ quản lý, thế nào?"
Ngô Lợi biết lửa đã vừa đủ, đứng dậy đi đến trước mặt Tô Đồng nhấc chén rượu lên.
Không có người nào chú ý rằng, tại thời điểm Ngô Lợi nhấc chén rượu lên, một viên thuốc màu trắng đã bị hắn bỏ vào ly rượu, gần như trong nháy mắt bị hòa tan.
"Cái này. . ." Tô Đồng do dự, với tửu lượng của nàng thì uống một chén hẳn vấn đề cũng không lớn a?
Tô Đồng tiếp nhận ly rượu trong tay Ngô Lợi, chậm rãi đặt ở bên miệng.
Trong mắt Ngô Lợi lóe lên một vệt ánh sáng tà dâm, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng hình ảnh đè Tô Đồng dưới thân tha hồ chinh phạt.
Ngay tại lúc Tô Đồng sắp uống chén rượu này, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra từ bên ngoài, Lý Phong cầm điện thoại di động đi tới.
"Tô Đồng, không thể uống thì đừng uống, ta mang ngươi về nhà."
Lý Phong nhìn cũng không thèm nhìn đám người Ngô Lợi, đi thẳng tới trước mặt Tô Đồng nói.
Bởi vì Lý Phong đột nhiên đến, Tô Đồng không uống chén rượu kia, cái này khiến sắc mặt Ngô Lợi nhất thời khó xem.
Chỉ kém một chút, chỉ kém một chút Tô Đồng đã uống xong ly rượu hạ thuốc mê kia, tên trẻ tuổi đáng chết này là ai, dám phá chuyện tốt của hắn?
"Tô Đồng, hắn là ai?" Từ Bác chỉ vào Lý Phong, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Từ Bác cũng giận dữ, con mẹ nó, Tô Đồng đã sắp uống rượu, hắn cũng có thể ký hợp đồng với Ngô Lợi, kết quả nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim?
(Trình Giảo Kim: một vị tướng tài nhà Đường, trong câu thành ngữ này dùng để chỉ những người chuyên phá bĩnh quấy rối)
Không thể nhịn nổi!
"Tự giới thiệu một chút, ta là Lý Phong, bạn trai Tô Đồng."