Về đến nhà không mất mấy phút, Trần Hạo liền nhận được tin nhắn báo tin đến từ ngân hàng, tròn hai mươi vạn, một xu cũng không thiếu.
Nhìn tin tức, Trần Hạo nhìn một hồi, lúc này mới thở dài một tiếng, đóng điện thoại di động lại.
Lại nói tiếp, ngày hôm nay nghe Bạch Như nói chuyện của mình, hắn thật là có chút đồng tình, người vì cha mình mà nổ lực nhiều như thế, kết quả lại bị người con trai tư sinh xóa đi hết tất cả những sự cố gắng đó, quả thật là làm cho trái tim người ta băng giá.
Chỉ là sự tình trong nhà giàu có, ai có thể nói được rõ ràng, ân ân oán oán, nhưng Trần Hạo có hệ thống giúp quỷ làm vui, cũng có mục tiêu cố gắng của mình, không muốn nhảy vào vũng nước đục này.
Đi một bước tính một bước, đây chỉ là quan hệ giao dịch, những thứ khác cũng đừng nghĩ nhiều.
Dứt bỏ những việc vặt vãnh không liên quan đến mình, Trần Hạo tiếp tục tu hành mỗi ngày.
Đảo mắt, lại mấy ngày trôi qua.
Thạch Thành náo nhiệt, độ hot vẫn được duy trì liên tục không có hạ thấp.
Bởi vì mộ cung Thanh Khê Sơn hấp dẫn người giới khảo cổ đến, tra xét ra rất nhiều tin tức bên trong dòng sông dài lịch sử, tại phía chính phủ Thạch Thành hữu ý vô ý phóng túng, truyền thông không ngừng đưa ra yêu sách, cùng dân luận quần chúng chém gió bay tận trời.
Đây là thủ đoạn thành phố quy hoạch cùng phát triển, không có gì quá kỳ quái.
Chỉ là Trần Hạo không nghĩ tới, bởi vì tin đồn càng nhiều, hắn và Long đại sư cũng được tán dương càng nhiều, thủ đoạn thần bí này quả thực trở thành đề tài trà dư tửu hậu của mọi người, là một trong những đề mục hot nhất trên diễn đàn online.
Long đại sư còn hoàn hảo, xuất đạo hơn mười năm, danh khí rất lớn, người quen biết không ít.
Mà Trần Hạo lại không có bất kỳ tư liệu gì, thật giống như từ trong tảng đá nhảy ra.
Cũng may tập đoàn Song Long không có quá phận, đối với tin tức thân phận của Trần Hạo làm tốt việc bảo mật, mặc dù có một phần tin đồn, nhưng lại thiếu cặn kẽ, cũng không có ảnh chụp hay thứ gì khác lộ ra, cho nên Trần Hạo sinh hoạt như cũ, không có ảnh hưởng gì.
Đương nhiên, bởi vì danh khí to lớn, cũng có người thông qua tập đoàn Song Long hướng Trần Hạo xin giúp đỡ, nhưng đều bị Trần Hạo cự tuyệt.
Trải qua một lần nguy hiểm đã cảnh tỉnh Trần Hạo, hiện tại nếu không hoàn toàn nắm chắc một phần thủ đoạn, hắn sẽ không tiếp tục xuất sơn.
Cuộc sống bình thường cứ như thế trôi qua, mỗi ngày tiến bộ rõ ràng đều là động lực lớn để cho hắn không ngừng cố gắng.
Đang ở lúc Trần Hạo cho rằng cuộc sống như thế còn phải duy trì liên tục một đoạn thời gian rất dài thì Chu Cương lại gọi điện thoại tới.
- Hạo Tử, anh có một tin tức tốt, có muốn nghe hay không.
Giọng nói Chu Cương rất kích động.
Trần Hạo nghe vậy cười nói:
- Chu ca, không phải anh định nói với em đã tìm được mẫu thân Triệu Nguyên rồi chứ?
Chu Cương sợ hãi nói:
- Quả nhiên là đại sư, có thể bấm độn tính toán.
Trần Hạo sửng sốt, trời đất chứng giám, hắn chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.
Chợt Trần Hạo cũng hưng phấn:
- Thực sự tìm được rồi? Oimeoi, anh bá cmn đạo voãi, một người vô danh tiểu tốt hơn một trăm năm trước anh đều có thể tìm được, lợi hại, lão đệ bội phục.
Chu Cương dở khóc dở cười:
- Thế nào? Trong lòng chú đều không tin tưởng anh một chút nào sao?
Trần Hạo có chút xấu hổ.
Khoan hãy nói, hắn thật có một chút không tin, dù sao biển người mênh mông, thời gian trăm năm, trước đây lại có chiến loạn, ai sẽ quan tâm đến một người già chết đi chứ.
Trần Hạo thậm chí đã chuẩn bị xong tâm lý cho tình huống xấu nhất, nếu như tìm không được thì mình phải nhẹ nhàng trấn an Triệu Nguyên, tìm biện pháp khác để siêu độ cho hắn, dù cho không lấy được đạo hạnh cũng không sao.
Thế nhưng không ngờ tới, Chu Cương thật đúng là giúp hắn tìm được, chậc chậc, cảnh sát nhân dân, quả thật vô cùng trâu bò!
- Bất quá còn có chút vấn đề, tìm thì tìm được rồi nhưng tình huống có chút không tốt, chúng ta chỉ tìm được bãi tha ma, không có khả năng xác định phần mộ nào mới là đúng.
Chu Cương nói xong giải thích một chút.
Lúc đầu qua hơn mười ngày điều tra cẩn thận, cuối cùng từ trong miệng một lão nhân hơn tám mươi tuổi Triệu gia nghe được một đoạn cố sự liên quan tới Triệu gia.
Trước đây Triệu gia không chịu nổi thổ phỉ luôn luôn tập kích quấy rối, bất đắc dĩ di chuyển, trong quá trình di chuyển đương nhiên cũng không phải thuận buồm xuôi gió, trải qua nhiều lần chiến đấu và sự cố. Chết mất không ít người.
Những người này được an táng tập thể, có ba cái bãi tha ma, phân bố tại những nơi khác nhau.
Thời điểm lúc đầu, Triệu gia vẫn còn tồn tại, còn phái người đi qua tảo mộ, về sau Triệu gia sụp đổ, tảo mộ gì gì đó liền trở thành lịch sử, mộ bia trước đây kiến tạo tự nhiên cũng đã không còn tồn tại, không biết là ai với ai.
Nghe đến đây, Trần Hạo không có thất vọng, dù sao có thể xác định địa điểm đã là thập phần khó làm được, còn muốn tìm đến phần mộ chính xác? Vô nghĩa, ca cũng không phải thần tiên.
- Ok, như vậy đủ rồi, cảm ơn Chu ca, buổi tối em đi tới chỗ Triệu Nguyên nói một chút, tin tưởng hắn cũng có thể hiểu.
Trần Hạo cười nói.
Chu Cương chần chờ một chút, nói:
- Hay là để anh cùng đi với chú, mặt khác, người bạn kia của anh còn muốn làm quen với chú, nhưng chú lúc nào cũng nói không có thời gian, lần này đi cùng nhau cũng để cho hắn kiến thức một chút, tiểu tử kia là một người mê tín chân chính, trong nhà cung phụng không ít thần tượng thần linh đâu. Đương nhiên, quyết định cuối cùng vẫn thuộc về chú.
Trần Hạo cười nói:
- Không thành vấn đề, chỉ cần hắn không sợ là được, buổi tối có gì gọi cho em.
- Ok, đến lúc đó anh sẽ qua nhà đón chú, buổi tối mời chị dâu chú làm vài món ăn, làm xong chuyện Triệu nguyên, chúng ta trở về ăn bữa ăn khuya.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hạo vẫn cười đến cười toe toét.
Đạo hạnh sắp đến rồi, cái thần thông Khai Quang này cuối cùng là có thể tiến thêm một bước, phát huy uy năng chân chính.
Sáu giờ chiều, Chu Cương đi tới tiểu khu Lãm Nguyệt, dừng xe trước mặt Trần Hạo đang đứng đợi.
Sau đó, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, vóc người hơi mập, lông mày rậm mắt to bước xuống xe, sau đó cười ha hả mở cửa xe cho Trần Hạo, một bộ dáng dấp như chó săn.
Trần Hạo vẻ mặt im lặng nhìn về phía Chu Cương.
Chu Cương bất đắc dĩ nói:
- Hạo Tử, đây chính là người bạn của anh, Vương Chấn, hắn hiện tại đã trở thành fan của chú, trên đường đi anh đã nhắc nhở nhiều lần rồi, nhưng vẫn não tàn như thế, hết cách.
Vương Chấn cười hắc hắc nói:
- Đại sư, tôi đây là thật tình sùng bái cậu, tuyệt đối không phải fan não tàn, cậu xem, có phải tôi cũng có thiên phú tu luyện hay không? Có thể bái cậu làm thầy được không?
Chu Cương khẽ nhíu mày:
- Chấn ca, đây cũng không phải lúc nói những chuyền này đâu.
Trần Hạo xua tay, cười nói:
- Đều không phải là người ngoài, không cần khách khí như vậy, bất quá việc thu đồ đệ này, em còn thật không dám, dù sao em cũng vừa mới bước lên con đường này, bản thân em còn hồ hồ đồ đồ đây nè, làm sao dám dạy người khác, anh không sợ bị tẩu hỏa nhập ma à?
Vương Chấn bị giật mình.
Người bình thường nói, hắn không tin, thế nhưng Trần Hạo nói thì hắn tin. Bởi vì chuyện phát sinh trong huyệt, hắn thông qua quan hệ của mình hiểu rõ rõ mồn một, đây đúng thật là cao nhân.
- Có nguy hiểm như vậy sao?
Vương Chấn có chút lùi bước.
Trần Hạo cười cười, miệng bắt đầu nã pháo:
- Nguy hiểm cũng không dám khẳng định, bất quá tu hành cũng khó, em từ năm tuổi bắt đầu học tập cơ sở, mười hai tuổi bắt đầu chính thức tu hành, năm nay hơn hai mươi tuổi cũng mới bước qua ngưỡng cửa, có một chút thành tựu. Anh lớn như vậy, thật nguyện ý tiêu phí thời gian vài chục năm để học tập từ đầu? Phải biết tuổi anh không còn nhỏ nữa, độ khó so với em còn muốn phải hơn gấp mấy lần.
Vương Chấn há hốc mồm.
Tu hành thật đúng là như tiểu thuyết võ hiệp, động một chút là hơn mười 20 năm, thời gian lâu như vậy, hắn nhịn không được.
- Vậy, vậy hay là thôi đi, anh cảm thấy bản thân anh cũng không thích hợp để tu hành.