Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 61: Đấu quỷ

Chương 61: Đấu quỷ




Đây là nơi nữ quỷ ẩn thân!

Nhãn tình Chu Cương sáng lên, hỏi:

- Hạo Tử, nếu như phá hủy cục đá này, vậy nữ quỷ kia có phải nhất định sẽ chết hay không?

Trần Hạo dở khóc dở cười:

- Chu ca, anh nghĩ quá đơn giản rồi, đây chỉ giống với người không có nhà, không lẽ không còn nơi ở thì sẽ chết sao?

Chu Cương nói:

- Vậy di chuyển tảng đá này đi thì có tác dụng gì?

Trần Hạo cười nói:

- Vấn đề này hỏi rất hay, phía dưới tảng đá kia chính là một nơi âm sát địa huyệt, em đoán lúc trước nữ quỷ là chết ở bên trên tảng đá kia, oan hồn có nơi ký túc, ngày đêm nhận âm sát tẩm bổ, cho nên lúc này mới trở nên đáng sợ như vậy, nếu như không có âm sát tẩm bổ, cô ta cùng Liễu Nguyệt Nga cơ bản cũng không khác nhau bao nhiêu.

Còn có loại sự tình này?

Chu Cương ngạc nhiên dò xét phần mặt đất phía dưới tảng đá.

Khoan hãy nói xung quanh đều là cỏ cây dày đặt, thế nhưng chỗ đất trống này lại độc lập đặc biệt, ngay cả một cọng cỏ cũng không thấy, nhìn vô cùng khô cằn bắt mắt.

- Hạo Tử, âm sát địa huyệt này rốt cuộc là thứ gì, lại có thể tẩm bổ quỷ hồn, vậy nếu không ai xử lý, chẳng phải âm sát địa huyệt sẽ nuôi ra vô số ác quỷ hay sao? Thiên hạ này còn chỗ cho người bình thường sống không?

Chu Cương tò mò hỏi.

Trần Hạo nói:

- Cái gọi là âm sát, chính là lúc địa mạch vận chuyển lưu động tạo ra lực lượng, giống như người sống cần hô hấp, cần ăn cơm, sau khi hấp thu chất dinh dưỡng thì sẽ đem phế vật bài xuất. Cái âm sát này chính là tạp vật do địa mạch bài tiết. Mà địa huyệt chính là tiết điểm của địa mạch vận chuyển, nếu như âm sát tích lũy quá đã lâu thì sẽ thông qua một cái tiết điểm bài xuất ra ngoài.

Nhìn dáng vẻ Chu Cương kinh ngạc đến ngây người, Trần Hạo cười nói:

- So sánh này của em hơi tục một chút, chủ yếu để cho anh dễ hình dung hơn thôi, trên thực tế âm sát, địa huyệt, địa mạch, địa khí quan hệ phi thường phức tạp, khó mà nói hết, đây cũng là một môn học vấn mà một mạch phong thủy sư trăm ngàn năm không ngừng tìm tòi. Còn anh lo lắng nuôi ra vô số ác quỷ, đây là việc không thể nào, âm sát địa huyệt cũng không phải quỷ gì đều có thể tiếp nhận nó tẩm bổ, trên cơ bản thì trong 100 có 1 là đã rất không tệ rồi. Lại nói, âm sát địa huyệt cũng có thời gian hạn chế, tất cả âm sát khi tích lũy bên trong địa huyệt một khi tán đi hết thì địa huyệt này xem như phế đi, chỉ có thể chờ địa mạch vận động tích lũy ra âm sát, mới có thể tại nơi khác dựng dục ra một cái địa huyệt khác.

Lúc nói xong những lời này, trong đầu Trần Hạo cũng hiện lên một chút tin tức.

Địa Sát Phù, một trong ba mươi sáu loại Linh Phù, sau khi vẽ xong thì cần phải dùng âm sát địa huyệt này tẩm bổ, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau mới có thể đem ra.

Về phần uy năng như thế nào, Trần Hạo ngay cả Linh Phù họa pháp cũng không biết, nên cũng chẳng rõ ràng, bất quá chỉ cần biết Linh Phù khẳng định rất ngưu bức là được rồi.

Chu Cương gật đầu:

- Anh hiểu rồi, dời tảng đá đi, nữ qủy kia không còn chỗ để hấp thụ âm sát, sẽ không còn đáng sợ nữa.

Trần Hạo lắc đầu:

- Cũng không phải như thế, chỉ cần địa huyệt tồn tại, quỷ vật liền có thể hấp thu âm sát, bất quá dời đi chí ít sẽ giảm bớt tốc độ hấp thu, đối với con lệ quỷ này thì biện pháp tốt nhất vẫn là tiêu diệt, như thế mới có thể giải quyết tận gốc mọi chuyện.

- Được, vậy bây giờ chúng ta liền dọn đi.

Hai người hợp lực, đem tảng đá xanh di dời từ bên dưới chuồng heo ra ngoài.

Nhìn tảng đá xanh, ánh mắt Trần Hạo nhất động, lặng lẽ xuất ra một viên ngọc phật, đặt ở dưới tảng đá.

- Hạo Tử, vậy bây giờ chúng ta. . .

Chu Cương còn chưa dứt lời, đột nhiên mèo mun meo meo một tiếng, nhìn về phía một phương hướng.

Sau đó Trần Hạo ngưng trọng nhìn sang.

Chu Cương ngẩn ngơ, xoay người sang chỗ khác.

Thôn xóm Hoang phế lạnh lẽo, tối như bưng, ánh trăng mông lung mờ ảo, bóng cây lắc lư.

Trong mảnh đất đầy u ám này, một bóng người đứng lặng yên trong bóng tối, bóng người kia. . . không có đầu.

Ừng ực!

Yết hầu Chu Cương cổ động một chút, theo bản năng để tay lên bên hông, nơi hắn mang súng.

Bất quá lúc ngón tay đụng đến thân súng băng lãnh, hắn kịp phản ứng.

Súng ống đối quỷ hồn vô hiệu, cho dù viên đạn có ngưu bức đi nữa thì cũng không thể làm cho người ta chết hai lần!

Sau đó hắn lại nắm lấy Ngọc Quan Âm mà Trần Hạo cho hắn, lúc này mới cảm giác trong lòng an toàn hơn một chút.

Ô ô ~~ ô ô ~~~

Một âm thanh khó hiểu vang lên.

Giống như là yết hầu nghẹn ngào, lại như thanh âm gió rít trong không khí.

Trần Hạo hừ lạnh một tiếng, tay nắm lấy đồng tiền kiếm, muốn đi về phía nữ quỷ không đầu.

Thế nhưng bước chân hắn khẽ động, nữ quỷ không đầu đột nhiên lại biến mất.

Trần Hạo hơi biến sắc, dùng Âm Dương Nhãn cẩn thận tìm kiếm.

Trong mắt hắn, âm thân cũng là một loại âm khí, dù cho ẩn thân cũng có thể phát giác âm khí lưu động.

Ánh mắt lưu chuyển, sau một khắc, Trần Hạo đột nhiên quay người, trong miệng hô:

- Chu ca, cẩn thận.

Chu Cương còn đang trừng mắt cảnh giác xung quanh, nghe vậy đột nhiên cảm giác phía sau lạnh lẽo, Chu Cương lập tức biết không ổn rồi.

Vào lúc hắn muốn tăng tốc tránh, một cỗ khí tức âm lãnh quấn quanh thân thể, làm cho hắn không có cách nào bước đi được.

Ông! Ô ô ~~

Trong chốc lát, một đạo bạch quang trong tay sáng lên, Chu Cương lại cảm thấy có thể cử động, lúc này lăn nhào một cái, sau đó lăn hai vòng.

Mà nữ quỷ không đầu xuất hiện sau lưng Chu Cương thật giống như nhận phải thương tổn cực lớn, âm khí từ chỗ cổ phun ra, hai tay làm động tác che mặt, co ro rút lui.

- Còn dám đả thương người, khi dễ ca không tồn tại à.

Trần Hạo nổi giận, cầm theo đồng tiền kiếm xông tới, chém thẳng vào nữ quỷ không đầu.

Bạch!

Đồng tiền kiếm chém vào trên thân nữ quỷ không đầu, trực tiếp tỏa ra một tia sáng màu đỏ.

Ô ô ~~

Nữ quỷ không đầu cổ phun ra âm khí nhanh hơn, thân thể đột nhiên hướng bay ra phía sau, đồng thời hai tay hất lên, một cỗ lực lượng vô hình xung kích đánh ra.

Trần Hạo chỉ cảm thấy ngực bị chấn động, thân thể bị mất không chế bay ra ngoài 4-5 mét, rớt cái rầm lăn mấy vòng trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt.

Ô ô ~~~

Sau khu công kích, nữ quỷ không đầu tựa hồ cũng bị chọc giận, không lùi mà tiến, nhào về phía Trần Hạo.

- Đến đây, ca không tin không chặt chết cô.

Trần Hạo cũng bị khơi dậy hung tính, trừng mắt mắt đứng lên, vung vẩy đồng tiền kiếm với nữ quỷ không đầu.

Nữ quỷ không đầu cũng biết đồng tiền kiếm lợi hại, không dám tiếp xúc, Trần Hạo bổ tới, trong nháy mắt nó liền biến mất, xuất hiện ở đằng sau Trần Hạo, vung vẩy quỷ trảo đánh lén.

Trần Hạo ăn một lần thua thiệt, sẽ không mắc lừa lần nữa, Thiên Cương Bộ phóng ra, trong nháy mắt tránh đi, sau đó quay người lại chặt một kiếm.

Thế nhưng nữ quỷ không đầu thoáng ẩn thoáng hiện quá lợi hại, căn bản chặt không trúng.

Chém đi chém lại mấy lần, con ngươi Trần Hạo đảo một vòng, lần nữa bổ về phía nữ quỷ không đầu, đột nhiên quay người ném ra Bát Quái Đồng.

Ông!

Bát Quái Đồng bộc phát ánh sáng đỏ, đem nữ quỷ không đầu bỗng nhiên xuất hiện đánh bay.

Ô ô ~~

Cổ phun ra âm khí, phát ra tiếng nghẹn ngào thống khổ, thân thể nữ quỷ không đầu trở nên hư ảo đi rất nhiều, hiển nhiên liên tục mấy lần bị pháp khí đánh trúng, tổn thương phải chịu là cực lớn.

Lần này nữ quỷ không đầu không dám tiếp tục công kích, mà quay người lại, bay về phía tảng đá xanh.

Ông!

Sau một khắc, bên trên tảng đá xanh bộc phát ánh sáng trắng, đem nữ quỷ không đầu đánh bay, rơi vào năm sáu mét bên ngoài.

Nằm trên mặt đất, nữ quỷ không đầu còn có chút hồ đồ, tựa hồ không rõ mình vì sao không trở về được?

Thế nhưng Trần Hạo lại thừa dịp ngươi bệnh muốn mạng của ngươi, xông lại, đồng tiền kiếm hung hăng chém xuống.

Ô ô ~~

Nữ quỷ không đầu hoảng sợ lách mình biến mất, đồng tiền kiếm thất bại.

Lần này, nó không tiếp tục xuất hiện, tựa hồ như muốn chạy.

Sắc mặt Trần Hạo đại biến, đang muốn truy tìm phương hướng nữ quỷ chạy trốn, đột nhiên một tiếng mèo kêu bén nhọn vang lên.

Méo ô. . .

MinhLâm - Lục Đạo






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch