Một tiếng mèo kêu này cùng ngày thường không giống, không có yếu đuối, không có vẻ đáng yêu, mà tràn ngập một loại hương vị cuồng bạo bá đạo.
Sau đó, Trần Hạo cùng Chu Cương trợn mắt hốc mồm nhìn mèo mun phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Toàn thân lông tóc xù lên, thân thể nghiêng về phía trước, tư thái như mãnh hổ. Sau đó... bắt đầu to lên!
Nguyên bản mèo mun nhỏ nhắn đáng yêu, bỗng nhiên khí chất tăng vọt, chớp mắt liền biến lớn gấp đôi.
Mèo mun sau khi biến lớn, hai mắt đỏ như máu, trên thân hiển hiện ánh sáng màu vàng chói mắt, bên trong song trảo mọc ra vuốt mèo dài gần cả tấc.
Mèo mun cơ hồ biến lớn trong nháy mắt, sau đó liền hưu một cái lao ra xa mười mấy mét, hai chân sau lấy đà, hô bắn lên cao ba bốn mét. Sau đó bá bá bá điên cuồng vung vẩy vuốt mèo.
Trần Hạo thấy rõ ràng, vuốt mèo của mèo mun đang bắt lấy một đoàn âm khí, đang điên cuồng cào, âm khí kia dưới móng vuốt của mèo mun liền chia năm xẻ bảy.
Ô ô ~~
Âm khí chuyển đổi biến thành nữ quỷ không đầu, hoảng sợ tránh né.
Thế nhưng lúc nó biến ảo thành hình người, mèo mun lại lần nữa há mồm, một cỗ hấp lực cường đại từ trong miệng nó bộc phát, nữ quỷ không đầu bị nó hút vào miệng.
Ô ô ~~ ô ô ~~ ô ô ~~
Nữ quỷ không đầu cổ phát ra tiếng vang dồn dập, tựa hồ là cầu xin tha thứ, lại hình như đang khóc, thế nhưng nó không có một chút lực phản kháng nào, trong vòng mấy giây liền biến thành một đám âm sát khí rơi vào trong miệng mèo mun.
Rốp rốp rốp!
Trong miệng mèo mun nhấm nuốt, thật giống như đang ăn tiệc, một mặt hưởng thụ, sau đó, ừng ực một cái nuốt xuống.
Trần Hạo:
- ...
Chu Cương:
- ...
- Hạo Tử, đây là Tiểu Hắc?
Yết hầu Chu Cương run động một cái, cảm giác có chút miệng đắng lưỡi khô.
Trần Hạo khóe miệng giật một cái:
- Yup.
Chu Cương nói:
- Tiểu Hắc thật là mèo?
Trần Hạo:
- ...
Meo meo!
Thôn phệ nữ quỷ không đầu, thân thể mèo mun thật giống như nhả khí, lại khôi phục diện mạo như trước, sau đó vui mừng đầy mắt chạy tới trước mặt Trần Hạo, ngẩng đầu, mắt to nháy nháy, một mặt bé vô cùng đáng yêu.
Trần Hạo:
- ...
Mày cmn bá voãi lone như vậy, còn muốn giả bộ thảo mai gạt ca?
Không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là mày lợi hại như vậy, tại sao không chạy đến giúp ca sớm chút? Làm cho ca bận rộn nửa ngày, còn bị đả kích một chút, đây là mày cố ý à?
Trần Hạo rất muốn đem mèo mun bắt lại, dùng sức xoa nắn.
Bất quá nghĩ đến mèo mun khi nãy mạnh voãi beep, Trần Hạo cảm thấy, người và động vật cần phải hài hòa với nhau.
- Khụ khụ, cái kia, Tiểu Hắc, nữ quỷ kia bị mày ăn rồi?
Tốt xấu gì cũng ở chung được một đoạn thời gian, Chu Cương cũng không quá sợ, chỉ là hơi kinh hãi hiếu kỳ mà thôi.
Meo!
Mèo đen theo bản năng liếm miệng một cái, tựa hồ rất hài lòng với cái mùi vị kia.
Chu Cương im lặng, thật đúng là ăn rồi, đây chính là mèo nhà đại sư sao? Quá ngưu bức rồi.
- Được rồi, nữ quỷ đã bị diệt, vậy chuyện này coi như xong, Chu ca, chúng ta trở về thôi.
Trần Hạo thu hồi đồng tiền kiếm, bình tĩnh nói.
Mèo mun đột nhiên trở nên lợi hại, mặc dù có chút ngoài ý muốn, bất quá tóm lại vẫn là chuyện tốt, chí ít con hàng này không còn liên lụy mình, về sau gặp phải mấy tên ác quỷ như thế này cũng có trợ lực cực lớn.
Mèo mun lại quay người lại, nhảy tới bên trên tảng đá xanh, kêu một tiếng.
Trần Hạo sững sờ, như có điều suy nghĩ.
- Chu ca từ từ đã, chúng ta đem tảng đá kia về theo.
Tảng đá?
Chu Cương kinh ngạc nhìn tảng đá xanh, cái đồ chơi này có cái gì để dùng?
Bất quá nhìn thấy động tác mèo đen, hắn cũng kịp phản ứng.
Con mèo mun này trâu bò như thế đều nhìn trúng tảng đá, khẳng định đây là bảo bối rồi.
Lúc này hắn liền cùng Trần Hạo đem tảng đá bưng lên trên xe.
Sau khi sắp xếp xong, Chu Cương nhìn phương hướng thôn một chút, hỏi:
- Hạo Tử, âm sát địa huyệt kia, cứ mặc kệ như vậy à?
Trần Hạo nói:
- Địa huyệt kia quá nhỏ, âm sát khi trong đó phần lớn đều bị tảng đá này hấp thu, đoán chừng tồn tại không được bao lâu sẽ phế đi, không cần quan tâm đến nó.
Chu Cương giật mình.
Lúc sau, hai người một mèo lên xe, rời khỏi thôn trang hoang vắng.
Trên đường đi, Trần Hạo ôm mèo mun, yên lặng quan sát.
Trong khoảng thời gian này bề bộn nhiều việc, ngược lại không để ý đến mèo mun, giờ phút này xem xét, Trần Hạo liền phát hiện, mèo mun biến hóa thật quá lớn.
Đầu tiên là yêu khí trên người, trước kia là màu đỏ, nhưng là bây giờ đã biến thành màu vàng nhạt.
Mà cái khí tức màu vàng nhạt này thuần khiết mênh mông, quang minh chính đại, đây cũng không phải là yêu khí.
Nghĩ đến mèo mun tại Long Huyệt mộ cung trong đạt được chỗ tốt, Trần Hạo suy đoán, biến hóa của mèo mun nhất định có liên quan đến long khí.
Nhưng cho dù có hấp thu và luyện hóa long khí đi chăn nữa, tiểu gia hỏa này làm sao có thể tiến bộ lớn như thế, nhanh như vậy đã có thể cnm ăn được quỷ hồn rồi? Mày là mèo đó, cũng có phải Chung Quỳ đâu!
Trong lòng Trần Hạo thở dài, đột nhiên có chút mất hết cả hứng.
Sau lưng ca có hệ thống giúp quỷ, thế mà còn không tiến bộ bằng một con mèo? Cái hệ thống này yếu voãi beep ra.
Thời điểm trở lại nhà Chu Cương đã là nửa đêm.
Vừa vào cửa, Trần Hạo liền thấy mấy tên tráng hán bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, mỗi người đều ôm tượng thần, ngưng thần cảnh giác.
Vương Chấn đồng dạng một tay ôm tượng thần Trương Quả Lão, một tay cầm điện thoại phát giọng nói, nghe lời hắn nói, con hàng này thế mà còn đang tán gái? Gan tên này quả thật không nhỏ à!
Nhìn thấy Trần Hạo cùng Chu Cương vào cửa, Vương Chấn đại hỉ, vội vàng để điện thoại di động xuống, hỏi:
- A Cương, đại sư, hai người trở về rồi.
Chu Cương cười nói:
- Cảm ơn Chấn ca, muộn như vậy còn làm phiền cậu phải đến đây trợ trận.
Vương Chấn nói:
- Này, việc này có gì mà phiền phức, thế nào, nữ quỷ kia?
Chu Cương theo bản năng nhìn sang mèo mun đang ghé vào ngực Trần Hạo híp mắt nghỉ ngơi, trả lời:
- Đã giải quyết.
Vương Chấn thở dài một hơi.
Mặc dù chỉ gặp qua nữ quỷ kia một lần, thế nhưng hình tượng kinh khủng kia làm cho hắn mấy đêm mơ thấy ác mộng.
Hiện tại tốt rồi, nữ quỷ bị diệt, hắn cũng không cần nơm nớp lo sợ, hắn thực sự tưởng rằng mình đã họa hại cho cô gái nào, bây giờ người ta đến tìm hắn trả thù.
- Vậy là tốt rồi, ừ, chị dâu và Đồng Đồng đã nghỉ ngơi, nếu như không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước, có chuyện gì, cứ gọi điện thoại cho tôi.
Vương Chấn nghiêm túc nói.
Chu Cương gật đầu:
- Cảm ơn Chấn ca, khuya như vậy rồi cũng nên về nghĩ ngơi, hai ngày nữa tôi lại mời cậu uống rượu.
- OK.
Vương Chấn cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Trần Hạo, mặt lập tức biến thành vẻ nịnh bợ, cười hắc hắc nói:
- Cái kia, Trần đại sư, tượng thần Trưởng Quả Lão này của tôi có phải rất lợi hại không?
Trải qua chuyện tối nay, ấn tượng Trần Hạo đối với hắn tốt hơn một chút, nghe vậy cũng không giấu diếm, gật đầu nói:
- Đó là đồ tốt, bất quá đem cất giấu cũng không phải chuyện tốt, anh mỗi ngày thắp ba nén hương, thành tâm cung phụng, có thể bảo vệ nhà cửa bình an.
Mặt Vương Chấn lập tức cười tươi như hoa cúc.
Những tượng thần trong tay hắn đều là dùng giá cao để, nguyên bản còn có chút không đoán được, cảm thấy có chút thua thiệt, không nghĩ tới trong đó lại có một cái hàng thật.
Chỉ bằng một câu hiện tại của Trần Hạo, Vương Chấn đã cảm thấy tiền này xài rất đáng, thậm chí có thể nói, đã lời lớn.
- Hắc hắc, vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa, A Cương, đại sư, ngày khác lại tụ họp, tôi làm chủ.