Phù chú tu hành có giới hạn, chỉ cần mỗi ngày bảo trì lựa chọn một vài loại bùa chú để luyện tập vẽ ra là được.
Về sau Trần Hạo trọng điểm tu hành chuyển dời sang Thiên Cương Bộ.
So với phù chú, tiềm lực Thiên Cương Bộ càng lớn, bởi vì đây là một bộ thần thông hoàn chỉnh, Trần Hạo có pháp lực đạo hạnh, có thể không ngừng tiến bộ.
Mà bây giờ, hắn đối với ba bước đầu cũng chỉ là sơ khuy môn kính(hiểu biết sơ), ba bước tiếp theo thì càng khỏi phải nói, mười năm đạo hạnh vẫn quá ít, chỉ là đi mấy bước mà đạo hạnh thật giống như đồng hồ cát nhanh chóng tiêu hao.
Cho nên Trần Hạo chủ yếu tăng độ thuần thục của ba bước đầu.
Tại đạo hạnh gia trì, ba bước cơ bản đã có tiến bộ thần kỳ, na di tốc biến, nhanh như thiểm điện, toàn lực bộc phát, thân ảnh sẽ như là huyễn ảnh, chớp mắt đã bước đi mấy thước.
Loại gia tốc này làm Trần Hạo thậm chí có loại cảm giác có thể đi được trên mặt nước, phi thân trên ngọn cỏ.
Vì thế Trần Hạo cố ý tới vùng ngoại ô tìm một địa phương không người luyện tập, kết quả bị hiện thực tát cho tỉnh, hắn xuất chiêu không thể nào quá siêu phàm, có thể nhảy lên cao ba bốn mét, cũng có thể nhảy lên bốn năm mét, nhưng nếu muốn đạp cỏ bay lượn, một chút đạo hạnh này căn bản không đủ.
Mà khi toàn lực bạo phát, mười năm đạo hạnh chỉ có thể kiên trì mười mấy hai mươi phút.
Đừng nhìn thời gian không ít, phải biết đây mới chỉ là ba bước cơ bản, ba bước tiếp theo ngay cả mười giây cũng không chống đỡ nổi, bộ pháp lộn xộn khó coi.
Bởi vậy, Trần Hạo từ bỏ mơ ước xa vời về ba bước tiếp theo, nghiên cứu ba bước đầu, cố gắng đem bộ pháp luyện thành bản năng, dùng ít pháp lực nhất, thời gian thi triển lâu hơn.
Theo lâu ngày tu luyện, Trần Hạo dần dần cũng lục lọi ra một ít môn đạo, pháp lực cùng Thiên Cương Bộ cũng không phải là trực tiếp phối hợp đơn giản như vậy, bên trong Thiên Cương Bộ ẩn chứa Thiên Cương đấu số, biến hóa khó lường, tự có uy năng. Mà công dụng pháp lực không chỉ là động lực đơn giản như vậy, càng giống như là một loại dầu bôi trơn, ở lúc mấu chốt gia trì, hiệu quả càng tốt hơn, mà lại cũng càng tiết kiệm.
Có dạng lĩnh ngộ này, Thiên Cương Bộ ba bước đầu liền phiêu dật hơn nhiều, ít đi một phần hỏa khí, nhiều thêm một phần tự nhiên, thời gian sử dụng cũng càng ngày càng lâu.
Một ngày này, sau 1 giờ đồng hồ luyện vẽ bùa chú, Trần Hạo bắt đầu xin tí tiết của gà trống.
Bị Vương Chấn đưa tới, trải qua thời gian mười ngày, hai ngày đầu tiên đều cột chặt gà trống lại không cho nó chạy, dù sao gia hỏa này không giống mèo mun, nếu như chạy rồi cũng khá phiền phức.
Bất quá buộc thời gian dài, gà trống liền trở nên hữu khí vô lực, ỉu xìu nằm bẹp xuống, nửa sống nửa chết.
Suy nghĩ cứ tiếp tục như thế thì con gà này liền phế, Trần Hạo không thể không mở dây trói cho nó, sau đó phân phó mèo mun trông coi, nếu như dám chạy, mặc cho mèo mun xử trí.
Cũng không biết là vì cái gì, mèo mun đối với gà trống thật đúng là chướng mắt, luôn luôn dùng ánh mắt khác thường dò xét gà trống, có loại cảm giác chỉ cần có cơ hội liền giết không tha.
Gà trống cũng không ngốc, được tự do, cũng không dám chạy loạn, sợ bị mèo mun cắn chết.
Cứ như vậy qua vài ngày nữa, gà trống cũng đã quen cuộc sống mới, mỗi ngày ăn ngon uống sướng, mặc dù không có cơ hội đi làm nhiệm vụ lưu truyền trong huyết mạch... gáy minh. Bất quá chỉ cần có thể còn sống cũng rất không tệ rồi.
Nhìn gà trống bên trên, Trần Hạo rất hài lòng, đãi ngộ bồi dưỡng đối với nó cũng nâng lên cùng cấp với mèo mun.
Chỉ là cùng gà trống giao lưu có chút khó khăn, Trần Hạo thử câu thông, con hàng này hoàn toàn không có phản ứng, cũng không biết là giả ngu hay là linh trí khai khiếu không đủ.
Ngay tại lúc đang ngồi chơi với gà ngu, đột nhiên chuông cửa vang lên.
Trần Hạo đi qua, mở cửa xem xét, lập tức im lặng.
Người đến là Bạch Như.
Không có dự định mời vào nhà, Trần Hạo trực tiếp hỏi:
- Tôi nói Bạch tổng à, cô có thể đừng luôn luôn không mời mà tới như thế không?
Bạch Như tựa hồ cũng quen thuộc Trần Hạo lạnh lùng, cười hì hì nói:
- Trần đại sư, đều là bạn cũ, ghé thăm anh một chút mà, chẳng lẽ không thể sao?
Trần Hạo gật đầu:
- Đương nhiên không thể, đầu tiên, chúng ta không phải bằng hữu, chỉ là quan hệ cố chủ, mà nhiệm vụ đã hoàn thành, không ai nợ ai. Thứ hai, cô nam quả nữ, lui tới là không thích hợp.
Bạch Như nói:
- Tôi cảm thấy có thể, thứ nhất, cố chủ là anh cùng tập đoàn Song Long, tôi coi ngươi là bằng hữu. Thứ hai, cô nam quả nữ mới phù hợp á, dù sao anh chưa lập gia đình tôi chưa gả.
Nói xong, Bạch Như cho Trần Hạo một cái ánh mắt.
Trần Hạo bất vi sở động, nói thẳng:
- Đừng làm rộn, nói thẳng đê, nếu không tôi đóng cửa à.
Lần này sắc mặt Bạch Như mới hơi trầm xuống, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Hỗn đản này khẳng định là thằng Gay, nếu không một mỹ nữ nhiều lần ra hiệu, là đàn ông con trai làm sao có thể thờ ơ như thế.
Cũng may Bạch Như cũng không phải đến đùa giỡn Trần Hạo, lúc này nghiêm mặt nói:
- Trần đại sư, tôi là tới tìm anh hỗ trợ, đối với khách nhân, anh cũng không thể để người ta ngoài của mà nói chuyện làm ăn chứ?
Trần Hạo hồ nghi dò xét Bạch Như.
Cô bây giờ không phải bận bịu sự tình phố nam Chu thôn sao? Tôi đã cho chủ ý, cô còn cần hỗ trờ việc gì?
Bất quá Bạch Như đã nói như vậy, Trần Hạo cũng không thể đuổi người, tránh thân thể ra để Bạch Như vào nhà.
Bạch Như cười đắc ý, cất bước đi vào, đồng thời dò xét nơi ở của Trần Hạo.
Biết Trần Hạo ở chỗ này lâu như vậy, nàng lại là lần đầu tiên đến đây.
Sau khi nhìn thoáng qua, trong lòng Bạch Như đã có đến 5-6 cái phê bình. Bố trí quá kém, các loại phối hợp không hợp lý, chọn tài liệu xây dựng theo phong cách mấy năm trước, không theo kịp thời đại.
Bất quá sau khi nhìn đến mèo mun, nhãn tình Bạch Như sáng lên.
Mèo mun này nàng cũng không có quên, không nói dám đơn độc xông vào Long Huyệt mộ cung, sau khi Trần Hạo hôn mê còn có thể hộ chủ, tuyệt đối không phải là con mèo bình thường, đáng tiếc lúc trước nàng tới gần, mèo mun cũng không nể mặt mũi.
Sau đó, cô lại thấy được một con gà trống!
Lập tức, biểu lộ Bạch Như có chút ngốc trệ.
Còn có người đem gà trống làm sủng vật? Trần đại sư này thật là một tên quái thai.
- Bạch tổng, xem đủ chưa? Xem đủ rồi vậy thì nói đến có chuyện gì đi? Tôi bề bộn nhiều việc, không rảnh chiêu đãi cô.
Trần Hạo không khách khí nói ra.
Bạch Như lấy lại tinh thần, tức giận trợn nhìn nhìn Trần Hạo một chút, sau đó mở miệng nói:
- Tôi đã nhận thầu đại bộ phận cửa hàng ở phố nam Chu thôn, trước mắt đang trang trí, phương án chính là dựa theo mạch suy nghĩ của Trần đại sư, cũng đã nghiên cứu thị trường, tiền cảnh khả quan.
Trần Hạo lạnh nhạt nói:
- Vậy rất tốt, tôi chúc Bạch tổng mau phát tài.
Bạch như cười nói:
- Tuy phong cách này thú vị, nhưng tôi cũng có chút lo lắng, dù sao chỗ như vậy một khi nổi danh nếu hấp dẫn một chút thứ không sạch sẽ đến, nháo ra chuyện, vậy cũng không tốt.
Trần Hạo sững sờ.
Cũng đúng, phát triển theo phong cách quỷ dị khẳng định sẽ thu hút được sự quan tâm một số người, bất quá trên thế giới này cũng không phải không có quỷ quái.
Nếu như âm hồn ác quỷ nào cảm thấy nới đây chơi vui, thật đem khách nhân dọa đến nguy hiểm tính mạng, vậy thì có vấn đề rồi.
Suy nghĩ một chút, Trần Hạo cười nói:
- Ý của Bạch tổng là để tôi giúp cô làm tốt phần pháp sự?
Bạch Như chân thành nói:
- Tôi càng hi vọng Trần đại sư có thể làm việc cho tôi, chức vụ là cung phụng đặc biệt của đường phố Linh Huyễn, tiền lương dễ thương lượng.
Đặc biệt cung phụng? Đù mé, tưởng đây là tiểu thuyết võ hiệp à, cnm vậy còn hộ pháp và trưởng lão đâu.
Trong lòng Trần Hạo chửi thề, bên trong miệng không chút khách khí cự tuyệt nói:
- Cái này miễn đi, người trong tu hành, không tiện nhậm chức ở trong thế tục, bất quá lo lắng của cô cũng không phải không có lý, tôi nơi này có một cái bảo bối, cô có muốn nhìn thử hay không?