Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 66: Tượng thần tài tìm được chủ

Chương 66: Tượng thần tài tìm được chủ




Bảo bối?

Bạch như sững sờ, chợt ánh mắt cổ quái liếc nhìn hạ thân Trần Hạo.

Trần Hạo lập tức phản ứng kịp, tức giận:

- Cô nhìn đi đâu đó, tôi nói là bảo vật chân chính.

Bạch Như mắt trợn trắng.

Bảo vật thì bảo vật, còn bảo bối, chú mày nói như thế làm người khác không hiểu làm sao được.

- Là "Bảo bối" gì, tôi rất muốn thấy đó nha.

Con ngươi Bạch Như đảo một vòng, ngữ khí yếu ớt, một câu hai ý nghĩa cười nói.

Trần Hạo hừ lạnh một tiếng, quay người đi vào phòng ngủ, không bao lâu cầm tượng tài thần đi ra.

Bạch Như dò xét một chút, có chút kinh ngạc:

- Chính là cái này?

Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng, ý vị thâm trường nói:

- Cô cũng chớ xem thường, tôi cho cô biết, thứ này ít hơn so với năm mươi vạn thì cô nghĩ cũng đừng nghĩ.

- Năm mươi vạn? WTF, chú đi ăn cướp à!

Thanh âm Bạch Như đều đề cao một mảng lớn, để mèo mun cùng gà trống đều có chút ghé mắt.

Trần Hạo giễu cợt nói:

- Ba trăm vạn Quan Công cô cũng mua, tôi lúc này mới có năm mươi vạn mà cô liền chê đắt rồi?

Bạch Như vừa định tiếp tục phản bác, đột nhiên dừng lại, trừng to mắt nói:

- Anh nói cái tượng tài thần này cùng tượng thần Quan Đế là giống nhau?

Trần Hạo nói:

- Cô nghĩ hay lắm, nếu thế thì làm éo gì có giá này cho cô? Tượng tài thần so với tượng thần Quan Đế kém hơn một chút, nhưng tôi nể tình chúng ta đã hợp tác hai lần, đều rất vui vẻ, lúc này mới dự định bán rẻ cho cô.

Bạch Như nhe răng:

- Năm mươi vạn mà nói rẻ, bao nhiêu tiền đối anh mới tính đắt?

Trần Hạo lúc này liền muốn quay người về phòng ngủ.

- Anh chờ một chút.

Bạch như ngoài miệng chê đắt, nhưng là tay lại không chậm, kéo Trần Hạo lại, tức giận:

- Tôi nói anh dù gì cũng là đàn ông con trai, có thể rộng lượng một chút được không, tôi chỉ là chê đắt, còn có thể trả giá mà.

Trần Hạo chân thành nói:

- Vốn là mua bán nhỏ, tổng thể không trả giá, chê đắt, vậy cũng đừng mua.

Bạch Như tức đến nghiến răng, hỗn đản này, chú đây là muốn ép giá chị sao?

Hít sâu một hơi, Bạch Như đè nén khó chịu trong lòng xuống, tiếp tục nói:

- Trần đại sư, anh cũng nói chúng ta hợp tác hai lần, có thể cho cái giá công đạo không? Năm mươi vạn hoàn toàn chính xác có chút đắt, tôi tạm thời không bỏ ra nổi.

Trần Hạo ngạc nhiên nhìn Bạch Như:

- Bạch tổng, cô đùa tôi à? Món đồ mấy trăm vạn cô cũng có thể tùy tiện mua, năm mươi vạn, cô làm sao lại không bỏ ra nổi?

Bạch Như tức giận:

- Mấy trăm vạn kia là tiền tập đoàn Song Long, hiện tại là tôi tự bỏ tiền ra, cũng không gạt anh, khai phát Linh Huyễn Phố tôi không chỉ dùng số tiền mà cha đền bù, mà còn dùng tích súc nhiều năm của mẹ tôi, tôi còn đang vay ngân hàng một số tiền lớn, khai phát phát triển cần không ít tiền, tuyên truyền sau này càng là một cái hố đen to lớn, tài chính rất eo hẹp, đại sư, anh coi như giúp tôi một chút, coi như tôi thiếu anh một cái nhân tình được không.

Trần Hạo hoàn toàn không tin.

Tài chính lại eo hẹp, năm mươi vạn đối với hào môn thiên kim như cô cũng tuyệt không phải là con số lớn, bà cô này hiện tại nhất định là trở nên keo kiệt, xem ra có thể cân nhắc thay đổi khách hàng đại gia khác, tỉ như Vương Chấn.

Bất quá tượng tài thần lưu tại trong tay có vẻ như cũng không có gì dùng. Lại nói, món đồ này mua có mấy trăm tệ, chuyển tay thu được chục vạn, đã kiếm bộn rồi.

Ra vẻ suy tính một lát, Trần Hạo nói:

- Thôi được rồi, tôi chịu chút thiệt thòi, bốn mươi tám vạn, không thể ít hơn nữa.

Bạch Như há mồm im lặng, rất muốn nhào tới tát tên hỗn đản này phài phát.

Lão nương nói nhiều như vậy, ngữ khí đều thảo mai yếu đuối đáng thương như thế, chú mày chỉ giảm cho chị 2 vạn? Bốn mươi tám vạn này cùng năm mươi vạn có gì khác nhau? Hỗn đản này, thật sự là chết cũng muốn tiền.

Bạch Như gắt gao nhìn Trần Hạo:

- Tôi nhiều nhất chỉ có hai mươi vạn, nhiều thêm liền không có. Nếu như đại sư không hài lòng, tôi có thể thay cái biện pháp tốt hơn, dùng tượng thần này đổi lấy một bộ phận lợi nhuận của Linh Huyễn Phố, anh cảm thấy thế nào?

Tui cảm thấy chẳng ra sao cả.

Ca ngay cả chức vị cung phụng đều không cần, làm sao có thể muốn chia hoa hồng, tiền này cầm phỏng tay vô cùng.

Trần Hạo nói thẳng:

- Chia hoa hồng thì đừng nói nữa, cho dù cô có kiếm được nhiều tiền thì tôi cũng không đỏ mắt đâu, bất quá hai mươi vạn quá ít, tôi cho cô chủ ý đều phải hai mươi vạn, tượng tài thần là pháp khí chân chính, uy năng rất mạnh, cô ra hai mươi vạn là làm hỏng tấm chiêu bài tài thần này rồi.

Hỏng em gái chú, anh tưởng tôi bị khờ à!

Bạch Như nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp buông Trần Hạo ra, quả quyết nói:

Ba mươi vạn, đây là tối đa, không được thì tôi cũng không cần nữa.

- Thành giao.

Trần Hạo mặt mày hớn hở đem tượng tài thần để vào trong tay Bạch Như.

Bạch như:

- ...

Tên vương bát đản này lại hố mình!

Cầm tượng tài thần, sắc mặt Bạch Như cực kỳ khó coi.

Trần Hạo lạnh nhạt nói:

- Cô cũng đừng trong lòng mắng ta, cảm thấy tôi hố cô, nói cho cô biết, bản đại sư làm ăn từ trước đến nay đều là già trẻ không gạt, sẽ chỉ mình tui ăn thiệt thòi, tuyệt không chiếm tiện nghi của người khác, liền nói tượng tài thần này, chính là pháp khí phong thuỷ khai quang, có thể tụ tài, trấn trạch, phá sát, tụ khí, cô tìm một thầy phong thủy giúp cô bày một cái phong thuỷ cục, lấy tượng tài thần là trận nhãn, không chỉ có thể giúp cô sinh ý thịnh vượng, cửa trạch bình an, còn có thể trừ tà trấn sát, mấy thứ không sạch sẽ mà cô lo lắng kia, một tên cũng không dám tới gần. Nếu như không tin, cô cầm đi cho người tinh mắt nhìn xem, người khác không muốn đoạt lấy thì cô cứ tìm đến tôi.

Nghe nói như thế, nhãn tình Bạch Như sáng lên.

Cái tượng thần này lại có nhiều công dụng như vậy, vậy tiền này thật đúng là dùng đúng nơi.

Theo bản năng đem tượng tài thần ôm chặt một chút, Bạch Như nhìn Trần Hạo nói:

- Người khác đều là sinh ý bao trọn gói, anh đã bán cho tôi, không bằng trực tiếp giúp tôi bố cục đi?

Trần Hạo dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc nhìn Bạch Như:

- Tôi nhớ là tôi đã nói với cô, thuật nghiệp hữu chuyên công, tôi không am hiểu phong thủy, cô xác định để cho tôi giúp cô bố trí?

Bạch như:

- ...

Nhất thời hưng phấn thế mà quên điểm ấy.

- Vậy quên đi, tôi tìm người khác, à, anh không suy nghĩ một chút về lời mời tuyển dụng của tôi à? Lương một năm trăm vạn, ngày thường cũng không cần anh đến, chỉ cần gặp phải vấn đề, anh hỗ trợ giải quyết một chút là được.

Bạch Như không cam lòng lần nữa hỏi tới.

Trần Hạo cười:

- Tôi lần nữa nói cho cô rõ ràng, người trong tu hành, không thích hợp ở bên trong thế tục nhậm chức, có lẽ những người khác sẽ làm, nhưng mà tôi sẽ không, bởi vì thứ tôi truy cầu không ở nơi này, Bạch tổng vẫn nên bỏ cái ý niệm này đi.

Trong lòng Bạch Như phì một tiếng, mở miệng ngậm miệng đều là tiềni, còn chí không ở nơi này, lừa gạt ai đây.

Cũng may mục đích lần này tới đã viên mãn, có tượng tài thần, sự nghiệp Linh Huyễn Phố của mình xem như vạn sự sẵn sàng, chỉ chờ khai trương.

Sau đó Bạch Như liền lựa chọn rời đi.

Đối với cô bây giờ, sự nghiệp mới là quan trọng, sự nghiệp không thành, cái khác hết thảy đều là hư ảo.

Bạch Như vừa đi, Trần Hạo nhịn không được mặt mày hớn hở.

Lại kiếm một bút, sinh ý đại sư này chính là làm vô cùng tốt, lợi nhuận siêu lớn, có thể nói nhanh như đi ăn cướp.

Bất quá tiếp tục bị nữ nhân này phiền cũng không tốt, ừm, vừa vặn hiện tại tu luyện không cần phải quá gấp rút, tiếp theo có thể cân nhắc tiếp tục tìm quỷ có chấp niệm xem có được nhiệm vụ gì không, đặc biệt nhiệm vụ đạo hạnh là thứ mình cần nhất, mười năm đạo hạnh vẫn là quá ít, hoàn toàn không đủ dùng.

Quyết định... về nhà một chuyến.

Tục ngữ nói, giàu mà không về quê, như cẩm y dạ hành.

Tốt nghiệp bao nhiêu tháng liền tiền tiết kiệm mấy trăm vạn, ca cũng coi như là nhân sĩ thành công.

Cho dù không trang bức, trở về hiếu kính hiếu kính phụ mẫu cũng đã rất đủ rồi.

MinhLâm - Lục Đạo






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch