Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 72: Tổ tông ở nhà cũ

Chương 72: Tổ tông ở nhà cũ




Trần gia thôn và Thông Khẩu Trấn cách nhau không xa, tự mình lái xe chừng mười phút liền có thể đến.

Lúc đến gần thôn, Trần Hạo cũng không khỏi thở dài một tiếng.

Toàn bộ thôn không nhỏ, có đến mấy trăm gia đình, nhưng mà bây giờ từng nhà đều đóng kín cửa, trong làng cũng chỉ có rải rác vài ông bà già, hoặc tập hợp một chỗ nói chuyện phiếm, hoặc bận rộn tại vườn rau xanh, lộ ra vẻ rất quạnh quẽ.

Đây chính là xã hội phát triển, ra ngoài làm công là lựa chọn duy nhất mà người dân lao động muốn theo kịp bước chân của thời đại.

Một chiếc xe hơi vào thôn hấp dẫn ánh mắt kinh ngạc của những lão nhân này.

Trần Hạo không có ý nghĩ khoe khoang, trực tiếp lái đến nhà thờ trước.

Ngôi nhà cũ của hắn chính là kiểu nhà ngói hay gặp ở nông thôn, đằng sau có tiểu viện và phòng bếp, còn trồng một mảnh vườn nhỏ, nếu như đặt ở vài thập niên trước, đó cũng rất không tệ rồi.

Chẳng qua trong thôn hiện nay phần lớn đều lựa chọn xây nhà nhỏ hai tầng lầu, đại viện nhà ngói liền lộ ra sự không hòa đồng.

Trần Hạo lúc lên sơ trung mới dọn lên Thông Khẩu Trấn, căn nhà này đã lâu rồi không có quét dọn, hiện tại đã thành phòng kho, bên trong chất đầy các loại tạp vật.

Trần Hạo dừng xe xong, đang muốn xuống, đột nhiên động tác dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía nhà cũ của mình.

Dưới Âm Dương Nhãn, thế mà thấy được một đoàn âm khí tụ tập!

Voãi beep, trong nhà cũ của mình có quỷ?

Tim Trần Hạo trong nháy mắt bịch bịch nhảy dựng lên.

Cũng không phải sợ hãi, mà là bị kinh hãi, phải biết trước khi vào sơ trung thì hắn vẫn luôn ở chỗ này đó! Trong nhà có quỷ, đây là khái niệm gì?

Ánh mắt Trần Hạo lấp lóe nhìn ngôi nhà, trầm ngâm một lát, mở cửa xe, sau đó trực tiếp đi vào nhà.

Mặc dù đã không ở nơi này ở, quỷ vật thế mà chiếm cứ nhà thơ của mình, lá gan này không nhỏ.

Đẩy cửa phòng mục nát ra, Trần Hạo đi thẳng tới chỗ gian phòng có âm khí.

Tại không có hiển hóa thân ảnh, Trần Hạo cũng thấy không rõ quỷ vật này có bộ dáng gì, bất quá từ trình độ âm khí nhìn qua, thời gian quỷ vật này tồn tại không ngắn, chỉ yếu hơn quỷ hồn Triệu Nguyên trăm năm một chút, đây cũng là một lão quỷ.

Nói cách khác, quỷ vật này nếu không phải nửa đường chiếm lấy hoang trạch, thì đó chính là nó luôn một mực ở chỗ này.

Khi còn bé thế mà cùng quỷ ở cùng chỗ, hơn nữa còn hoàn toàn không biết gì cả, cmn...

Sắc mặt Trần Hạo âm trầm, nhìn âm khí nói:

- Đừng lẩn trốn nữa, hiện thân đi.

Âm khí bên trong nơi hẻo lánh, không nhúc nhích tí nào, giống như không có cảm giác.

A, không thèm ngía đến mình? Biết đây là địa bàn của ai không?

Trần Hạo cười, từ trong túi rút ra Trừ Tà Phù, pháp lực đưa vào, tiện tay vung ra.

Trừ Tà Phù trong nháy mắt dẫn phát, hóa thành một đoàn linh quang, xung kích tại phía trên âm khí.

Phanh, bên trong tiếng trầm, âm khí một trận cuồn cuộn, tán đi non nửa.

Lần này, âm khí không dám né, từ nơi hẻo lánh bay ra.

Ngay lúc Trần Hạo chuẩn bị dùng vòng tay khai quang lần nữa quất nó, một thanh âm tức tối hổn hển vang lên.

- Cái thứ con cháu bất hiếu, mày dám đánh tổ tông mày à.

Trần Hạo:

- ...

Lúc này, âm khí nhất chuyển, hóa thành một ông lão mập lùn mặc áo liệm, râu dựng trừng mắt nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo nâng tay lên cứng đờ, nghẹn họng nhìn trân trối, đầu óc đều có chút quá tải.

Tổ tông? Quỷ này là tiền bối của Trần gia?

- Khụ khụ, cái kia, ông là?

Trần Hạo không dám làm càn, vội vàng thả tay xuống, yếu ớt mà hỏi.

Ông lão mập lùn cắn răng nói:

- Lão tử là ông nội của cha mày, thằng hỗn trướng, xem mày đã làm gì này, kém chút đem lão tử đánh đến hồn phi phách tán, mày muốn khi sư diệt tổ sao?

Trần Hạo vội vàng nói:

- Ây da, hiểu lầm hiểu lầm, con cũng không biết mà, ông không minh bạch trốn ở trong nhà cũ của con, hểh, ông thật là... ông cố?

Giải thích một nửa, Trần Hạo lại hồ nghi nhìn lão quỷ mập lùn.

Nói đến, lúc hắn còn bé, ông nội bởi vì bệnh mà qua đời, ngay cả tướng mạo của ông nội hắn còn không nhớ, càng đừng nói đến là ông cố nội.

- Ha ha, mày thế mà không nhận ra tổ tông, tao đánh chết...

Lão đầu mập lùn phẫn nộ, phất tay liền muốn đánh người, bất quá tay giơ lên, lão đầu mới nhớ tới thằng cháu cố này của mình cũng không bình thường, hắn có thể nhìn thấy mình, hơn nữa còn có thể sử dụng pháp thuật, nếu động thủ thật, ai đánh ai còn không biết đâu, động tác lập tức cứng đờ, không biết làm sao bây giờ.

Trần Hạo phát hiện lão đầu dị thường, suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy có chút có độ tin cậy.

Bởi vì lão đầu biểu hiện rất tự nhiên, không giống như đang nói láo, mà Trần Hạo lại đột nhiên nhớ tới một sự kiện, tựa như là khi còn bé nghe nói qua một ông cố như thế, nghe nói năm đó ông cố cũng là một phương địa chủ, nhà có mấy trăm mẫu ruộng tốt, tại bến tàu Thông Khẩu Trấn còn có hai cửa hàng, là nhân vật bản địa nổi danh. Mà hắn nổi danh nhất chính là có người kế tục, một vợ một thiếp, sinh bốn đứa con trai, ba người con gái, là sự tình ông cố đắc ý nhất. Chỉ là về sau, tại đại thọ vui năm mươi của ông truyền đến tin tức người con cả bỏ ra đi, thời điểm ra đi còn mang theo đứa con thứ ba, nghe được tin tức, ông cố liền bị tức chết ở bên trong thọ yến, cả nhà huyên náo xôn xao.

Chuyện này khi còn bé là hắn nghe kể lại, Trần Hạo không có để trong lòng, nhưng giờ phút này nhìn lão quỷ, nhìn nhìn biểu lộ khí nộ của ổng, trong lòng Trần Hạo đã có mấy phần khẳng định.

- Khụ khụ, con không phải là không nhận, chỉ là người đột nhiên nói như vậy, con có chút khó tiếp nhận mà thôi.

Trần Hạo uyển chuyển trả lời.

Lão đầu mập lùn mượn cái bậc thang này để leo xuống, để tay xuống, khẽ nói:

- Thằng ranh con này, chỉ sợ mày sớm đã quên ông cố rồi, bất quá đại bá của mày còn giữ lại bức chân dung của ông, mày vào xem liền biết.

Lần này Trần Hạo triệt để tin tưởng, có thể nói ra lời này, liền đại biểu không sợ mình đi thăm dò.

Chỉ là, đột nhiên xuất hiện một vị tổ tông, thật sự là làm hắn có cảm giác là lạ.

Trần Hạo có chút lúng túng nhìn lão đầu mập lùn, trong lúc nhất thời, không biết nói như thế nào.

Lão đầu mập lùn ngược lại nhìn Trần Hạo thở dài nói:

- Sau khi chết nhiều năm như vậy, không nghĩ tới Trần gia ta lại còn có thể xuất hiện ra nhân vật như con.

Trần Hạo khiêm tốn nói:

- Ông quá khen, chỉ là được chút cơ duyên, biết chút bàng môn tiểu đạo mà thôi, à, ông cố, ông vẫn một mực ở trong nhà con sao?

Lão đầu mập lùn khẽ nói:

- Mày cảm thấy người sống có thể chịu được âm khí của quỷ vật như tao sao? Nếu không phải nhà mày dọn đi, ông cố như tao còn không biết núp ở chỗ nào trú gió táp mưa sa đâu.

Trần Hạo một mặt kinh ngạc:

- Không thể nào, Trần gia làm gì có thể bất hiếu như thế? Ông năm đó cũng là nhân vật phong quang một đời, khẳng định có xây dựng phần mộ xa hoa mà.

Lão đầu mập lùn nghe vậy giận quá, nhìn chằm chằm Trần Hạo nói:

- Ông nội mày còn sống thì ông cũng không có cực khổ như thế, ông nội con chết thì còn có ai nhớ đến ông đây? Còn phần mộ, hiện tại cũng bị bới, thi cốt đều hư thối không thấy, hàng năm lương thực bội thu của nhà đại bá mày đoán chừng đều có công lao của ông.

Trần Hạo xấu hổ, bên trong những lời nói này hình như rất khó chịu à nha.

- Khụ khụ, ông cố, cũng không thể nói như vậy, ông nhiều con trai con gái như vậy, cũng không phải chỉ có mỗi mình ông nội con, những trưởng bối kia không có ai nhớ đến ông sao.

Nghe nói như thế, trên mặt lão đầu mập lùn lại toát ra cô đơn và thất vọng.

- Đúng vậy, có nhiều con cái như vậy, kết quả cũng chỉ có một mình ông nội mày nhớ đến ông thôi, tổ tông như ông làm thật đúng là thất bại mà.

MinhLâm - Lục Đạo






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch