Dưới lời kể của lão quỷ mập lùn, Trần Hạo hiểu rõ chuyện cũ hưng suy của Trần gia vài thập niên trước.
Trần gia năm đó, quả thật do tích góp nhiều đời mà trở thành tiểu địa chủ, đến thế hệ ông cố của Trần Hạo, hậu tích bạc phát, lăn lộn trong cuộc sống phát huy ra hết tài năng, trở thành Trần lão gia danh tiếng gần xa.
Nhà có dư tiền, không lo ăn uống, tự nhiên thứ quan tâm chính là truyền tông đại nghiệp, Trần lão gia cũng không phụ tổ tiên hi vọng, cưới một vợ một thiếp, sinh bốn nam ba nữ, có thể xưng là ngựa giống số một.
Bất quá phúc họa khó lường, sự tình có thuận có trái.
Vào lúc đám con cái của Trần lão gia lớn lên thành tài, Trần lão gia cảm thấy Trần gia có thể lần nữa tiến thêm một bước thì lại phát sinh chuyện lớn.
Chính là vào lúc đại thọ năm mươi của Trần lão gia, Trần lão gia nguyên bản định mượn cơ hội lần này, đem đứa con cả đẩy lên sân khấu, tiếp quản sinh ý trong nhà.
Được rồi, thằng cả lại cho ông một kinh hỷ thật lớn, bỏ nhà đi ra ngoài, chỉ để lại một phong thư tuyệt bút, nói là mang theo tam đệ đi tham gia cách mạng gì gì đó, không thành công thì thành nhân.
Trần lão gia lúc ấy liền tức giận thổ huyết đến hôn mê.
Hắn lúc trước đã ngàn lần dặn dò, vạn lần dặn dò, tuyệt đối đừng dính dáng tới chuyện này, ai biết con cả mặt ngoài vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng lại nghĩ cái khác, vậy mà vào lúc diễn ra đại thọ, cho ông một đao.
Không chỉ có như thế, đi thì đi đi, còn đem theo thằng ba có tiền đồ học vấn nhất trong cả bảy người con của ông.
Đây không chỉ chơi cha mình một vố, mà còn muốn đoạn mất con đường phát triển của Trần gia!
Khí nộ công tâm, Trần lão gia vào lúc ban đêm liền đi, một buổi tiệc thọ yến thật vui, cuối cùng lại biến thành tang sự.
Sau khi chết Trần lão gia tất nhiên là oán khí trùng thiên, tự nhiên kháng cự luân hồi tiếp dẫn, chính mắt thấy mình được an táng, Trần gia nội loạn.
Thời gian nửa năm ngắn ngủi, Trần gia lúc trước phong quang không còn tồn tại nữa, gia nghiệp bị chia năm xẻ bảy, thành đề tài trà dư tửu hậu trong miệng mọi người. Trần lão gia vốn là oán hận, cơ hồ đều muốn hóa thành lệ quỷ.
Thế nhưng nhờ hành động của một người, làm cho Trần lão gia lạc đường biết quay lại, từ đây trở thành quỷ hồn bình thường.
Người kia, chính là người con trai thứ tư của Trần lão gia, cũng chính là ông nội của Trần Hạo.
Bởi vì thời điểm mấy đứa con cái của Trần lão gia vì gia sản mà tranh đấu với nhau, chỉ có ông nội của Trần Hạo là không có quan tâm đến gia sản, mà chỉ yên lặng lựa chọn vì Trần lão gia giữ đạo hiếu ba năm.
Lòng hiếu thảo của ông nội Trần Hạo đả động đến Trần lão gia, từ đây ngồi xem Trần gia bị hủy diệt, thê thiếp con cái bán gia sản lấy tiền, đường ai nấy đi, sau đó lại yên lặng nhìn ông nội Trần Hạo một mình trùng kiến Trần gia.
Chuyện sau đó, Trần Hạo cũng được nghe kể sơ qua, ông nội trước kia vì quá mức mệt nhọc, lưu lại một thân bệnh, rốt cục vào lúc Trần Hạo ba tuổi, ông nội của Trần Hạo chết vì bệnh, một năm sau, bà nội của Trần Hạo cũng vì bi thương quá độ nên cũng đã đi theo, từ đây Trần gia một thời vang danh, đều bị chôn vào bên trong tuế nguyệt, không còn ai chú ý.
Bây giờ từ trong miệng ông cố biết được chuyện cũ, Trần Hạo cũng không phản bác được.
Ngược lại không nghĩ tới, tổ tiên nhà mình thế mà còn là một địa chủ.
Chậc chậc, nói đến năm đó lúc mình còn đi học chịu cực chịu khổ còn muốn chửi ầm cả lên, trong lòng càng thang trời trách đất, bây giờ suy nghĩ lại thì lúc đó vẫn còn tốt chán.
- Vậy ông cố, về sau thì thế nào, ông cả và ông ba bọn họ ra sao? Còn có những trưởng bối kia, con chưa từng nghe ba nói qua lần nào.
Trần Hạo hiếu kì hỏi thăm.
Trần lão gia cười lạnh nói:
- Còn có thể như thế nào, cái chuyện cách mạng gì đó chúng ta có thể tham dự sao? Hai thằng con bất hiếu vừa đi là không con tin tức, đoán chừng đã chết ở trên một cái chiến trường nào đó rồi.
Nói đến chuyện cũ, trên khuôn mặt Trần lão gia là phẫn nộ và tiếc nuối, đứa con trai thứ ba kia là người ông chân chính ký thác tất cả hi vọng, kết quả là bị thằng cả lừa đi.
Trần Hạo an ủi:
- Ông cố cũng không cần quá thương tâm, chí ít Trần gia chúng ta cũng không có đứt rễ, phải biết vào những năm đó, rất nhiều người đều là cửa nát nhà tan, một mạch đoạn tuyệt.
Trần lão gia liếc qua Trần Hạo, nói:
- Những sự tình này đều qua mấy chục năm rồi, ông cũng đã sớm buông xuống, ngược lại là mày để cho ông thấy được hi vọng để Trần gia quật khởi.
Trần Hạo xấu hổ, tại sao lại nói đến mình rồi? Con với ông khác biệt mà, ngài là đại địa chủ, con là người tu hành, con đường phát triển khác biệt, đời này có thể cho cha mẹ dưỡng lão vui vẻ, bảo đảm một thế không lo, con đã hài lòng rồi, việc khác, thuận theo tự nhiên là được.
Ha ha, ông cố quá khen, đầu năm nay không thể so với trước kia, tất cả mọi người đều sống rất tốt, không cần thiết quá cực khổ, chỉ cần không thiếu ăn thiếu uống, không vì tiền tài mà phiền não, con đã cảm thấy rất tốt rồi, ông nói có đúng không?
Trần lão gia một mặt lão hồ ly, giống như cười mà không phải cười mà nói:
- Không cần phải cự tuyệt vội, mày có một thân bản sự, sớm muộn sẽ lên như diều gặp gió, đến lúc đó cũng không phải do mày quyết định.
Trần Hạo:
- ...
Ngài nói có đạo lý, con hoàn toàn không cách nào phản bác.
Ục ục! Ục ục!
Đúng lúc này, âm thanh gà gáy bên trong vạng lên, gà trống cũng đi vào nhà cũa Trần gia, duỗi cái đầu đánh giá xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm Trần Hạo.
Trần Hạo đang muốn nói, Trần lão gia lại kinh dị một tiếng:
- Đây là gà của mày?
Khóe miệng Trần Hạo giật một cái, mặt đen lại.
Cái gì gọi là gà của con, có thể thêm chữ "nuôi" không? Dù sao xuất thân cũng là địa chủ, nói chuyện phải có phong cách lão gia tử một chút chứ.
- Khụ khụ, đây là người khác đưa cho con, bởi vì có chút thần dị nên con liền nuôi, ông cố nhận biết nó à?
Trần Hạo tò mò hỏi.
Nói đến, ở trong mắt dân chúng, gà đều giống nhau, nhiều nhất phân gà trống, gà mái, còn có trứng gà, chỗ nào quản nó có thần kỳ hay không, có thể ăn là được.
Trần lão gia nhìn thật sâu một chút Trần Hạo, sợ hãi than nói:
- Thằng nhóc mày ông cũng nhìn từ nhỏ lớn lên, không ngờ tới mới mấy năm không chú ý, thế mà đã có kỳ ngộ như vậy, mình có một thân bản sự không nói, còn nuôi một con thần kê. Xem ra Trần gia ta không chỉ là lần nữa quật khởi, mà còn có thể trở thành một cái tiên môn.
Trần Hạo nghẹn họng nhìn trân trối.
Quát đờ hợi? Tiên môn? Ông cố ngài thật là người bình thường sao? Có phải biết cũng quá là nhiều rồi hay không?
Tựa hồ nhìn ra Trần Hạo nghi hoặc, Trần lão gia giễu cợt nói:
- Cũng chính là thời đại này khác biệt, tụi bây tiếp xúc quá ít, vào thời đại của ông, yêu ma quỷ quái, nhà ai mà không biết một chút, liền nói Thông Khẩu Trấn chúng ta chỗ này, có một cái Trấn Hải Tự, năm đó cũng có cao tăng trấn giữ. Mà ở Thông Khẩu Trấn bên này còn có một chuyện thật cao tăng trấn xà yêu, thần kê đấu long vương, đoán chừng cho dù hiện tại biết đến, cũng bị xem như chuyện thần thoại xưa.
Trấn hải Tự? Đây không phải là cái miếu hoang nhỏ cách Thông Khẩu Trấn không xa sao? Khi còn bé còn vào xem qua đây, bên trong cung phụng một cái tượng thần hung thần ác sát, lúc ấy còn sợ sợ không dám nhìn, không nghĩ tới thế mà cũng có cao nhân tọa trấn?
Trần Hạo hứng thú, vội vàng hỏi:
- Ông cố, ông kể con nghe một chút đi.
Trần lão gia đoán chừng cũng là nhiều năm không có nói chuyện phiếm như vậy, nghe thấy cũng không cự tuyệt, nói đến cũng không phải sự tình hắn tự thân trải qua, nhưng cũng là chuyện thật sự diễn ra lúc hắn còn sống.
Đó là vào thời điểm Thông Khẩu Trấn vẫn còn tồn tại bến tàu, con sông nơi đó được gọi là sôn Kinh Nam.