Kinh Nam Hà là một trong những nhánh của sông Đông Kinh, liên miên trăm dặm, thời kì cường thịnh nhất cũng là một con sông lớn sâu đến mười mấy mét, rộng hơn trăm mét.
Mà Kinh Nam Hà không chỉ dưỡng dục dân chúng hai bên bờ, mà còn nảy sinh ra rất nhiều truyền thuyết.
Gần nhất chính là Thanh Hoa Thủy Long Vương.
Truyền ngôn, đó là một con cự xà đắc đạo, dài mười mấy mét, lúc nổi giận có thể dời sông lấp biển, nhấc lên sóng lớn.
Vì không cho con Long Vương này làm ầm ĩ, các trấn hai bên bờ sông Kinh Nam mỗi năm đều tổ chức hiến tế, cung phụng heo dê gà vịt các loại gia súc, còn xây miếu Long Vương.
Bất quá súc sinh vẫn là súc sinh, hỉ nộ vô thường, cho dù mọi người thành tâm cung phụng nhưng cũng thường xuyên gây ra chút động tĩnh, giày vò đám người khổ không thể tả.
Về sau có một ngày, Kinh Nam Hà lại xuất hiện động tĩnh, mọi người tưởng rằng Long Vương lại nháo tâm, kết quả ngày thứ hai Thông Khẩu Trấn liền xuất hiện một vị đại sư trẻ tuổi, xây một tòa Trấn Hải Tự, sau đó tọa trấn tại đây.
Về sau dòng sông Kinh Nam bình an rất nhiều năm, lúc này mới có lời đồn đại truyền ra nói là đại sư này có thần thông, gặp yêu xà càn quấy, nổi giận ra tay trấn áp yêu xà, vì để cho yêu xà không còn xuất thế nguy hại nhân gian, vị đại sư kia mới ở đây xây Trấn Hải Tự, trường kỳ trấn áp.
Chuyện tốt như vậy, tự nhiên làm cho bách tính hai bên bờ sông Kinh Nam vui vẻ, Trấn Hải Tự cũng bởi vậy mà hương hỏa cường thịnh.
Đáng tiếc chuyện tốt không lâu dài, bất quá hơn mười năm, vị đại sư kia đã tọa hoá. Sau hai năm, Thanh Hoa Thủy Long Vương vốn được dân chúng tưởng rằng đã biến mất lúc trước đột nhiên lại xông ra.
Lần này Thanh Hoa Thủy Long Vương trở nên càng thêm hung tàn, không ăn heo dê gà vịt, đổi sang ăn người. Trong khoảng thời gian ngắn, không biết bao nhiêu người tao ngộ độc thủ.
Ngay lúc mọi người chân tay luống cuống, không biết làm thế nào cho phải, thậm chí đã có người bắt đầu rời khỏi nơi này thì việc ngoài ý muốn lại xuất hiện.
Một buổi trưa bình thường, Thanh Hoa Thủy Long Vương lại đi ra ngoài tìm tìm huyết thực, tập kích một con thuyền đi ngang qua.
Thế nhưng lần này Thanh Hoa Thủy Long Vương tính sai, người qua đường ngồi thuyền chính là cao nhân, cao nhân kia vừa vặn mang theo một con gà trống to lớn, toàn thân màu vàng.
Thanh Hoa Thủy Long Vương tập kích, chọc giận cao nhân, thúc đẩy thần kê nghênh chiến Thanh Hoa Thủy Long Vương.
Cảnh tượng lúc đó rất nhiều người hai bên bờ nhìn thấy, chiến đấu có thể nói là cực kỳ ngoạn mục, đánh cho thiên hôn địa ám, cuối cùng, thần kê pháp lực mạnh hơn, đạo hạnh cao hơn, đầu tiên là mổ mù con mắt của Thanh Hoa Thủy Long Vương, sau đó truy kích giết chết Long Vương.
Sau đó, có người nghe ngóng, nghe nói cao nhân kia là một đệ tử tiên môn, thần kê kia chính là hộ Sơn Thần Thú của tiên môn.
Đoạn sự tình cao tăng trấn xà yêu, thần kê đấu Long Vương, Trần lão gia cũng được tận mắt nhìn qua, khí thế lúc đó quả thật cả đời không quên được, người bình thường nghe chỉ sợ sẽ bị dọa thật sâu.
Thế nhưng Trần Hạo từ trong đó nghe được chân tướng.
Thanh Hoa Thủy Long Vương, rõ ràng chính là một đầu mãng xà yêu, còn nhấc lên sóng lớn, dời sông lấp biển, có loại bản lãnh này, mãng xà yêu làm sao có thể quanh quẩn tại bên trong trăm dặm sông nhỏ như thế, sớm đã ở đại giang hồ lớn xưng vương xưng bá, dù sao nước cạn nuôi không được cá lớn, huống chi một con rắn yêu.
Còn có chính là hòa thượng kia, mặc dù nghe rất ngưu bức, nhưng là ngay cả một con xà yêu cao cấp đều không diệt được, chỉ có thể trấn áp, thậm chí không bao lâu đều đã bị chỉnh đến tọa hóa, từ như thế thấy người vị đại sư kia cũng không có bao nhiêu thần thông.
Bất quá khiến Trần Hạo rất ngạc nhiên chính là thần kê trong chuyện xưa.
Ngược lại là không nghĩ tới, tử quan gà trống còn có trưởng thành đến tình trạng này, nói cách khác, ca môn bồi dưỡng tốt, con gà ngốc này cũng có thể trở nên ngưu bức?
Trần Hạo nhìn gà ngu, chỉ có mào gà có một điểm tử khí, trong nháy mắt liền từ bỏ ý nghĩ này.
Người ta còn không biết là nuôi dưỡng bao nhiêu năm, lại phí bao nhiêu tâm tư tâm huyết lúc này mới nuôi ra một con, mình tu hành đã cảm thấy thời gian không đủ, nào có tinh lực đến bồi dưỡng Tiểu Hoàng, nó cũng chỉ là cái cung cấp cho mình máu gà, trợ giúp mình vẽ bùa, nhiều lắm là về sau phát hiện thứ tốt thì có thể để lại cho nó, có thể được tạo hóa hay không liền phải nhìn vào khí vận của nó rồi.
Nghe xong xong câu chuyện làm người thường phải kinh động này, Trần Hạo lại cảm thấy chẳng có gì đặc sắc, nhưng hắn vẫn giả bộ lộ ra sợ hãi.
Hết cách rồi, ông cố đã hào hứng kể chuyện xưa cho hắn nghe như thế, hắn là hậu bối, làm sao không cổ vũ một chút chứ.
- Lợi hại, thật sự là quá lợi hại, ông cố, xem ra con tử quan gà trống này đáng giá bồi dưỡng, ha ha, về sau con sẽ đối xử tốt với nó một chút.
Trần Hạo rất giả dối cười nói.
Trần lão gia tức giận trợn mắt nhìn nhìn Trần Hạo, người già thành tinh, ông thế nào không nhìn ra Trần Hạo là đang qua loa.
Bất quá Trần Hạo vừa rồi biểu hiện khá lợi hại, có lẽ cũng có ngạo khí của mình, tự giác không kém hơn cao nhân khống chế thần kê kia, đây là chuyện tốt.
- Dù sao đây là sự thật, con thần kê này hoàn toàn chính xác đáng giá bồi dưỡng, tiểu tử ngươi cũng đừng làm cho nó nửa đường chết yểu.
Trần lão gia nhắc nhở một câu.
Trần Hạo trịnh trọng gật đầu.
Nhất định chứ, máu con gà ngốc này là chủ dược vẽ bùa không thể thiếu được mà, đương nhiên phải bảo vệ tốt.
- A đúng rồi, ông cố, ông có từng nghĩ đến đi đầu thai, một lần nữa làm người không?
Hiểu rõ chuyện cũ của Trần gia, lại nghe một câu chuyện thần thoại xưa, Trần Hạo đột nhiên nhớ tới mình còn gánh vác một cái hệ thống đấy.
Lão quỷ giống như ông cố, một khi giải khai di nguyện phần thưởng kia tuyệt đối là phong phú đó.
Lập tức, ánh mắt Trần Hạo sáng rực nhìn Trần lão gia, một mặt chờ mong.
Trần lão gia sững sờ, tựa hồ chưa hề nghĩ tới chuyện này.
Nhìn ánh mắt Trần Hạo làm cho hắn có chút hãi hùng khiếp vía, Trần lão gia có chút chột dạ:
- Làm sao? Tiểu tử mày thật muốn khi sư diệt tổ?
Trần Hạo vội vàng giải thích nói:
- Ui zời, lời này của ông cố là sao chứ, có ai lại bất kính với tổ tông nhà mình đâu, con không phải là thấy ông không nơi nương tựa, một người làm quỷ quá thê lương sao, phải biết sinh tử luân hồi, đây là thiên đạo cương thường, ông cứ như thế này, âm thân cũng không thể giữ lâu tại thế, làm hậu bối Trần gia con đương nhiên không thể nhìn ngài hồn phi phách tán rồi.
Trần lão gia nghe vậy cũng gật đầu.
Không có thằng tư cung phụng, hắn rõ ràng cảm giác được âm thân bắt đầu tiêu tán theo thời gian, nếu như không phải lần này gặp được Trần Hạo, có lẽ không biết bao lâu sau, hắn liền triệt để biến mất, không lưu lại vết tích mảy may nào.
Chỉ là tiểu tử này có thần thông lớn như thế, còn có thể độ người vào luân hồi?
Trần lão gia thử thăm dò:
- Nếu như có thể, vậy con muốn làm thế nào?
Trần Hạo cười nói:
- Rất đơn giản, con đầu tiên cần biết di nguyện của ông cố, cũng chính là tiếc nuối lớn nhất trước khi ngài chết.
Trần lão gia không chút do dự nói:
- Tao muốn trù thằng cả chết tươi.
Ding: Tức chết quỷ Trần Phú Quý, oan hồn bảy mươi ba năm, hoàn thành di nguyện, ban thưởng hai mươi năm đạo hạnh.
Trần Hạo:
- ...
Trần lão gia sau khi nói xong cũng kịp phản ứng, thở dài nói:
- Xem ra miệng tao đã nói buông xuống, trong lòng vẫn luôn nhớ kỹ.
Trần Hạo cũng đành thở dài.
Đây mà là di nguyện à, ông nói con làm sao giúp ông được đây?
Còn nữa, đồ hệ thống hỗn trướng này, cái di nguyện không thể hoàn thành này lại có thể kích phát nhiệm vụ? Còn là nhiệm vụ đạo hạnh mà mình mong ngóng nhất, cmn hệ thống đang chơi ca sao? Có ngon ra đây, ca không chỉ có muốn đánh chết ngươi, còn muốn tặng kèm một câu "chết cmn đi".