Trong lúc Tứ Bình đạo trưởng không chút giấu diếm giải thích nghi hoặc, bất tri bất giác, Trần Hạo đã lái xe đi tới Hoàng Châu.
Hoàng Châu là nơi có truyền thừa lâu đời, thành phố đã được hình thành từ mấy trăm năm trước, có không ít danh cổ tích lam thắng cảnh, cũng có giao thông đường thủy, phát triển rất tốt, tính trong toàn bộ Hoa Hạ cũng được xếp vào loại thành thị nhị lưu.
Bất quá Trần Hạo không có chạy vào thành phố, mà dưới sự hướng dẫn của Tứ Bình đạo trưởng tiến vào một con đường cái bình thường, lần nữa chạy khoảng hơn hai mươi phút đi tới một ngôi làng.
Thôn này dựa vào một ngọn núi nhỏ, phía sau là rừng phía trước là sông, chỉ là bóng đêm thâm trầm nên không thấy được vẻ đẹp phong cảnh mang đến.
Sau khi tấp xe cạnh một ngôi nhà nông thôn thoạt nhìn hết sức bình thường, Tứ Bình đạo trưởng liền cười nói:
- Chúng ta tới rồi, vị kỳ nhân kia ở nơi này, cậu đừng thấy hắn cũng là đồng đạo mà nhầm, người này vô cùng kỳ lạ, trốn ở chỗ này mở ra cái quán cơm, quán cơm của hắn kinh doanh cũng kỳ lạ như hắn, tài nấu nướng bản thân tuyệt đỉnh, danh khí bên trong giới ẩm thực cũng rất to, thế hệ tu hành chúng ta đều tán thưởng. Chỉ là muốn ăn đồ ăn hắn làm, thứ nhất phải là đồng đạo, còn phải nhìn thuận mắt, nhìn không vừa mắt thì giá rất mắc, nếu nhìn thuận mắt lại không lấy một xu.
Trần Hạo cười nói:
- Đúng là một vị kỳ nhân, hi vọng khuôn mặt này của của vãn bối không bị vị tiền bối kia ngứa mắt.
Tứ Bình đạo trưởng cười nói:
- Đạo hữu không cần phải lo lắng, tôi mang cậu tới đây cũng là muốn muốn dính chút hào quang của cậu, người kia yêu thích nhất chính là tinh anh tuổi trẻ mới nổi lên trong đạo môn, thiên phú của cậu như vậy, hắn nhất định sẽ thích, lão đạo cùng cậu đến, có thể ăn được món Tam Vị Thang (Canh ba vị) trứ danh của kỳ nhân, đây đối với tôi mà nói cũng là vật đại bổ.
Tứ Bình đạo trưởng nói như thế, Trần Hạo nhất thời tràn đầy chờ mong đối với Tam Vị Thang.
Xuống xe, hai người sóng vai, mèo mun và gà ngốc cùng đi theo hướng tiểu viện.
- À phải rồi Tứ Bình tiền bối, người còn chưa nói cho vãn bối biết tên vị kỳ nhân này là gì?
Trần Hạo đột nhiên nhớ tới, mình chỉ biết là kỳ nhân, lại không biết tính danh, tùy tiện đến đây cũng có chút không lễ phép.
Tứ Bình đạo trưởng nói:
- Đạo hữu kia họ Cổ, tên Kiên Cường, bất quá cái tên này của hắn lúc trước không dễ nghe, hắn tự mình đổi thành Cổ Đạo Toàn, ha ha, đạo hữu, Cổ Kiên Cường được khen là kỳ nhân của đạo môn, không chỉ có riêng Tam Vị Thang, mà là bởi vì hắn thuở nhỏ cơ khổ, cha mẹ chết sớm, cũng may bản thân có đạo căn, được một vị tán tu vừa ý dưỡng dục lớn lên. Bằng vào truyền thừa vị tán tu, cộng thêm mấy phen kỳ ngộ, mới có danh khí và tu vi như hôm nay, làm người khác tán thưởng không thôi.
Trần Hạo đang muốn mở miệng, đột nhiên một giọng già nua truyền đến:
- Ta nói buổi tối không ngủ được, lúc nào cũng phiền lòng, thì ra là lão lỗ mũi trâu ông lại tới nhiễu tôi.
Nghe thấy thanh âm, Tứ Bình đạo trưởng cười nói:
- Cổ đạo hữu, đã lâu không gặp, tôi hôm nay là đến thăm ông đấy.
- Thôi đi, tới chỗ của tôi, có mấy người là thật đến thăm? Không phải là thương nhớ món ăn của tôi, lòng muốn ăn uống hay sao? Bất quá lão lỗ mũi trâu ông biết quy củ của tôi, người bình thường tôi không tiếp, hơn nữa Cổ Đạo Toàn tôi chỉ nấu ăn vào giờ Tý (23h-1h), một ngày chỉ làm ba mâm, ông tới không đúng lúc rồi.
Thanh âm già nua tuyệt không khách khí trả lời.
Tứ Bình đạo trưởng lạnh nhạt nói:
- Tôi biết quy củ của Cổ đạo hữu, bất quá hình như ngoài những quy củ này, không phải còn một trường hợp đặc biệt sao.
- Hủh!
Thanh âm già nua kinh ngạc một tiếng, sau đó đèn tiểu viện mở lên, một lão đầu mập thấp thoạt nhìn bất quá năm mươi tuổi đi ra.
Lão đầu không cao, khuôn mặt vòng tròn, đầu đầy tóc đen lại hơi lộ ra vẻ hói, lông mi rất dài, đều cong xuống, khoác chiếc áo màu trắng, quần đen dài, trong tay còn cầm theo một cái tẩu hút thuốc, nếu như không phải Trần Hạo cảm giác được đạo hạnh trên người lão đầu so với Tứ Bình đạo trưởng còn phải mạnh hơn, chỉ sợ cũng cho rằng đây là một ông lão nông dân bình thường.
Đây là kỳ nhân trong miệng Tứ Bình đạo trưởng, Cổ Đạo Toàn.
Thấy Cổ Đạo Toàn, Tứ Bình đạo trưởng dường như nói ra hứng thú, nhìn Trần Hạo nói:
- Đạo hữu, cậu đừng nhìn dáng dấp Cổ đạo hữu này mới hơn năm mươi tuổi, trên thực tế hắn cũng sắp chín mươi, năm đó tôi nhập đạo không lâu, đi theo sư phụ lần đầu tiên tới đây, bộ dáng của hắn còn rất trẻ, nghe nói là Cổ đạo hữu căn cứ cổ phương nghiên cứu ra một loại canh dưỡng nhan, nếu dùng lâu dài sẽ đảm bảo dung nhan phơi phới.
- Lão lỗ mũi trâu ông nói như vậy là muốn uống Dưỡng Nhan Mỹ Dung Thang sao?
Bộ dáng Cổ Đạo Toàn hài hước nhìn Tứ Bình đạo trưởng.
Tứ Bình đạo trưởng cười khan một tiếng:
- Muốn thì dĩ diên muốn thử rồi, đáng tiếc tôi uống không nổi.
- Biết ông nói rắm chó mà, ừm, đây là người ông nói có thể cho tôi ngoại lệ sao? Là một đạo hữu tốt, bất quá có gì đặc biệt sao??
Cổ Đạo Toàn bộ tuyệt không khách khí, vừa nói chuyện vừa trên dưới quan sát Trần Hạo vài lần, ánh mắt kia cũng ôn hòa nhiều hơn, hiển nhiên đối với đồng đạo đạo môn mới ra rất có hảo cảm.
Tứ Bình đạo trưởng cười thần bí:
- Xem ra Cổ đạo hữu cũng có lúc nhìn lầm, vị Trần Hạo Trần đạo hữu này cũng không phải không có gì đặc biệt, mà là rất đặc biệt, có thể không chỉ để cho Cổ đạo hữu ngoại lệ, mà có thể làm ông cam nguyện làm một phần Tam Vị Thang.
Trong mắt Cổ Đạo Toàn chợt lóe sáng, kinh ngạc nhìn về phía Trần Hạo:
- Nói nghe một chút, nếu như quả thật làm ông già này hài lòng, đừng nói Tam Vị Thang, Mỹ Dung Dưỡng Nhan Thang, ngày hôm nay cũng có phần của ông.
Tứ Bình đạo trưởng đại hỉ:
- Đây chính là Cổ đạo hữu nói nha, ha ha, một phần Mỹ Dung Dưỡng Nhan Thang có thể làm cho lão đạo trẻ ra ba bốn tuổi à.
- Bớt lảm nhảm, nói mau.
Tứ Bình đạo trưởng đắc ý nói:
- Cổ đạo hữu đừng xem tu vi Trần đạo hữu không hiện, kỳ thực Trần đạo hữu là độc thân nhập đạo, đồng thời không có ỷ lại vào Linh Thạch.
- Cái gì? Nói như vậy, Trần đạo hữu là người thứ sáu ngộ đạo của tu hành giới Hoa Hạ ta? Ha ha ha, để cho lão xem một chút.
Cổ Đạo Toàn quả nhiên đại hỉ, hưng phấn tiến lên, trực tiếp nắm lấy cánh tay Trần Hạo.
Trần Hạo không có phản kháng, sau đó cảm thụ được có một cổ pháp lực tràn vào trong cánh tay mình, bất quá cũng vừa chạm vào liền lập tức tức lui, sau đó Cổ Đạo Toàn cười to nói:
- Tốt, thật tốt quá, quả nhiên là khí tức pháp lực thuần túy, không chứa tạp chất Linh Thạch, đạo môn Hoa Hạ ta lại sinh ra một vị thiên kiêu!
Tứ Bình đạo trưởng cười nói:
- Thế nào? Có đủ để cho Cổ đạo hữu làm Tam Vị Thang và Mỹ Dung Dưỡng Nhan Thang hay không?
- Đủ, quá được rồi, đây là chuyện vui nhất mà tôi gặp mấy năm gần đây, Trần đạo hữu, cậu nếu tới rồi, vậy thì ở thêm vài ngày, muốn ăn cái gì, muốn uống gì, cứ việc nói, chỉ cần lão nhân có thể làm, nhất định đều làm cho cậu.
Cổ Đạo Toàn bộ vui vẻ nhìn Trần Hạo, biểu tình kia vô cùng mong đợi.
Trần Hạo bị nói đến thật ngại, không quen không biết, nhiệt tình như vậy làm cho hắn có chút không được tự nhiên.
Tứ Bình đạo trưởng một đường giao lưu, ngược lại đối với Trần Hạo có chút lý giải, cười nói:
- Cổ đạo hữu, ngươi cũng đừng hù dọa Trần đạo hữu, hắn độc thân nhập đạo, đến nay đều là một người độc tu, đối với tu hành giới còn không biết nhiều, càng chưa nói biết tính nết ông.
- Không liên quan, chỉ cần ăn đồ ăn lão nhân ta làm, Trần đạo hữu liền sẽ thích tôi, không nói nữa, tôi đây đi chuẩn bị ngay, mấy người chờ tôi một chút.
Nói xong, Cổ Đạo Toàn liền hào hứng rời đi.
Trần Hạo nhìn Tứ Bình đạo trưởng, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Tứ Bình tiền bối, Cổ tiền bối này còn kỳ lạ hơn so với người nói nữa!
Tứ Bình đạo trưởng cười nói:
- Ở chung lâu, đạo hữu liền sẽ hiểu, Cổ đạo hữu tính tình như vậy có liên quan đến việc hắn trải qua, có người nói nguyện vọng lớn nhất Cổ đạo hữu đời này chính là trước khi chết có thể thấy được phong thái Tiên Thiên, bởi vậy đối với đạo môn tinh anh trẻ tuổi vô cùng mong chờ, ngày khác đạo hữu nếu như thành tựu Tiên Thiên, chính là báo đáp lớn nhất đối với Cổ đạo hữu.