Phòng khách không lớn nhưng lại mang sắc thái cổ xưa, giá sách, đồ sứ, bức rèm che, tranh chữ, một cái bàn vuông ở giữa, cùng bề ngoài nông gia tiểu viện hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, Trần Hạo nhìn tới nhìn lui cảm thán không thôi.
Tứ Bình đạo trưởng cùng Trần Hạo ngồi xuống ở trước bàn vuông, không tới vài phút, một mảng tóc dài chi chít, dáng người mềm mại, trên mặt mang theo một tia mỉm cười nhợt nhạt, đôi mắt sáng nhìn quanh bên trong, cô gái mặc cổ trang mị lực vô song bưng một cái mâm nhỏ, phiêu nhiên tiến đến.
Nhìn thấy cô gái này, Trần Hạo trợn mắt hốc mồm, cô gái giống như tiên nữ từ trong bức tranh đi ra?
Tứ Bình đạo trưởng liền vội vàng đứng lên, cười nói:
- Đa tạ Thiến cô nương chiêu đãi.
Cô gái mỉm cười gật đầu, cũng không nói lời nào, đem một món ăn bên trong mâm nhỏ để xuống, xoay người phiêu nhiên mà đi.
... Phiêu! Quỷ!
Không đúng, trên người cô gái không có âm khí, không phải là quỷ vật, thế nhưng cô ấy không có sinh khí nên cũng không phải là người sống!
Lại một tồn tại xem không hiểu rồi.
Chân mày Trần Hạo cau lại, vẻ mặt nghi hoặc.
Dường như nhìn thấu Trần Hạo không giải thích được, Tứ Bình đạo trưởng giải thích:
- Trần đạo hữu, cô gái này gọi là Thiến cô nương, về phần họ gì thì không ai biết, từ khi Cổ đạo hữu hành đạo thì đã đi theo ở bên cạnh hắn, không rời không bỏ, nhưng lại không nói lời nào. Cổ đạo hữu gọi cô ấy là Thiến cô nương, lâu ngày, người đồng đạo đều gọi như vậy. Về phần lai lịch Thiến cô nương, trong đồng đạo có suy đoán nhưng Cổ đạo hữu lại chưa bao giờ tiết lộ ra ngoài, đây vẫn là một đoạn bí mật.
Trần Hạo bừng tỉnh, cũng không hỏi tới nữa.
Dù sao cũng là kỳ nhân, bên người có một chút tồn tại kỳ quái cũng không tính hiếm lạ.
- Đến đến đến, không nói cái này, Trần đạo hữu phỏng chừng đã sớm đói bụng, trước dùng bữa đã.
Tứ Bình đạo trưởng cười cười, tiếp tục nói:
- Món ăn này tên là Cô Tô Tam Tiên, dùng linh cô, sữa đậu nành, thụ trân điều chế mà thành. Chậc chậc, đây chính là món khai vị nhất đẳng bên trong nhiều món khai vị của Cổ đạo đó, xem ra hôm nay quả thật có lộc ăn rồi.
Nói lấy, Tứ Bình đạo trưởng liền không nhịn được trước nếm thử một miếng, nhắm mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ.
Trần Hạo nhìn miệng nuốt nước bọt, vội vàng cũng cầm lấy một đôi đũa.
Gắp một miếng giống như nấm nhỏ đưa vào miệng, nhất thời một cổ hương vị đậm đà, mềm mại tự nhiên truyền khắp khoang miệng, mùi vị đó quả nhiên đem đầu lưỡi kích thích tột đỉnh, làm cho Trần Hạo không nhịn được lòng sinh cảm giác hạnh phúc.
Chờ thực vật vào bụng càng như một loại tình cảm ấm áp khuếch tán lỗ chân lông toàn thân ,thật giống như rót ôn tuyền vào cơ thể, cả người đều thư thái.
Di!
Sau đó Trần Hạo ngạc nhiên cảm thụ được, pháp lực tiêu hao lại được bổ sung một tia, không cần phải tu luyện hồi phục!
Thấy Trần Hạo biểu tình, Tứ Bình đạo trưởng cười nói:
- Đạo hữu cảm thấy sao?? Đây là mị lực của Cổ đạo hữu, không chỉ là đem nguyên liệu nấu ăn phối hợp vận dụng đến đỉnh phong, hơn nữa chọn nguyên liệu nấu ăn càng là phàm tục khó gặp, đối với tu hành rất có lợi. Bất quá loại linh tài này cũng rất thưa thớt, nếu bình thường thì Cổ đạo hữu cũng tiếc mang ra, ngày hôm nay thực sự là nhờ cả hào hào quang của đạo hữu rồi.
Trần Hạo gật đầu:
- Đúng thật là vô thượng mỹ vị, hơn nữa còn có tác dụng bồi bổ rất lớn, ăn được mỹ thực tuyệt phẩm như vậy, trong lòng vãn bối thật là có chút bất an.
Tứ Bình đạo trưởng cười nói:
- Đạo hữu cũng không cần như vậy, đối với chúng ta mà nói, đây là cực phẩm, thế nhưng đối với Cổ đạo hữu mà nói, bất quá là khá phí công phu mà thôi, những thứ nguyên liệu nấu ăn này đều là do đích thân hắn trồng, cũng không phải trong nơi thâm sơn cùng cốc không có bóng dáng con người tìm được.
Trần Hạo nói:
- Lời tuy nói như vậy, nhưng chung quy vẫn chiếm tiện nghi của Cổ đạo hữu, trong lòng không yên, không biết tiền bối biết Cổ đạo hữu có nhu cầu gì hoặc là tiếc nuối gì hay không?
Tứ Bình đạo trưởng khen ngợi nhìn thoáng qua Trần Hạo.
Ý tứ này của hắn rất rõ ràng, đã ăn Linh Thực của người, nhất định phải báo đáp.
Tuy rằng Trần Hạo là ngôi sao mới nổi trong đạo môn, một đời thiên kiêu trong cùng thế hệ, được Cổ Đạo Toàn thưởng thức yêu thích, thậm chí chính miệng nói ra giữ lại để chiêu đãi, không có yêu cầu gì. Dù cho Trần Hạo ăn xong quẹt mồm, phủi mông một cái rời đi, cũng không ai nói hắn cái gì.
Bất quá Trần Hạo có thể nói ra hồi báo đã chứng minh hắn không chỉ biết nhận không của người khác, xem ra là một người đáng giá kết giao, không uổng mình một phen dóc lòng chỉ điểm.
Tứ Bình đạo trưởng nói:
- Nói đến thứ mà Cổ đạo hữu cần thật đúng là không có người nào biết, dù sao phàm vật với thế hệ tu sĩ chúng ta xem như cặn bã, tu vi Cổ đạo hữu cũng là bất phàm người, chuyện bình thường cũng không làm khó được hắn. Bất quá nói tiếc nuối, dường như cũng có nghe nói một chút, có người nói trước khi định cư ở nơi đây, Cổ đạo hữu trước kia đã ba lần hành đạo thiên hạ, dường như đang tìm thứ gì, một đồng đạo có quen biết với tôi nói là tìm kiếm một khối ngọc thạch viết chữ Tuyết bằng chữ Triện cổ, cũng không biết là thật hay giả, đạo hữu ngày sau hành đạo, nếu có tâm cũng có thể lưu ý một chút.
Trần Hạo nghe vậy trợn tròn mắt.
Cũng không phải là bởi vì Tứ Bình đạo trưởng nói hàm hồ, mà là bởi vì lời này vừa nói xong, hệ thống đại lão đã ra nhiệm vụ.
Ding: Si oán Tuyết Thiến, một nghìn hai trăm ba mươi năm si linh, hoàn thành di nguyện, ban thưởng cảm ngộ một lần Thiên Nhân Hợp Nhất.
Voãi beep, làm sao lại xuất hiện một cái nhiệm vụ?
Mình đang cùng Tứ Bình đạo trưởng nói chuyện phiếm mà? Nhiệm vụ này là của người nào?
Tuyết Thiến? Cái tên này... hể, Thiến? Tuyết Thiến? Chẳng lẽ là muội tử cổ trang vừa rồi kia? Cô ấy là si oán? Si oán là cái quỷ gì? Một loại oán linh sao?
Thế nhưng mình cũng chưa từng nói với cô ấy một câu nào mà? Chỉ là thông qua Tứ Bình lại có thể kích phát nhiệm vụ?
Hệ thống đại lão, nhiệm vụ này ngươi công bố có thể như quy tắc bình thường một chút được không? Bất thình lình như thế bảo ta làm sao trở tay kịp?
Trong lòng chửi thầm một tiếng, ánh mắt Trần Hạo cũng là trở nên sáng lên.
Phần thưởng Thiên Nhân Hợp Nhất? Hắn không biết phần thưởng này có lợi hại hay không, bất quá có thể khẳng định một cái nhiệm vụ di nguyện hơn một ngàn hai trăm năm, phần thưởng này tuyệt đối là rất trâu bò đây.
Trái tim đập thình thịch, Trần Hạo thiếu chút nữa nhịn không được hoan hô một tiếng.
Nhiệm vụ thình lình nhảy ra, không chỉ có thể hỗ trợ Cổ Đạo Toàn mà mình còn có thể được chỗ tốt, không ngại tu hành, nhất tiễn song điêu, vẹn toàn đôi bên, nhất định phải tiếp nhận thôi.
Đương nhiên trong lòng nghĩ như vậy, thế nhưng là độ khó loại nhiệm vụ này chỉ sợ so với ông cố càng khó giải quyết hơn rất nhiều à, dù gì cũng hơn cả ngàn năm đó.
Chỉ có cái tên, sau đó trong biển rộng mênh mông tìm một khối ngọc bài nhỏ?
Chậc chậc, đừng nói ba lần hành đạo, nếu như vận khí không tốt, ba mươi lần nữa, ba trăm lần đi nữa cũng chỉ sợ đều là hi vọng xa vời.
Chậm rãi bình phục tâm tư, Trần Hạo lại là bất kể độ khó như thế nào cũng phải luôn chú ý đến nhiệm vụ này, chỉ cần có khả năng liền không thể chối từ.
Sau đó, Thiến cô nương liên tục đưa ra bốn đợt thức ăn, trong đó có món để cho Tứ Bình đạo trưởng khen không dứt là Dưỡng Nhan Mỹ Dung Thang và Tam Vị Thang.
Hai loại canh, một loại là tẩm bổ bề ngoài, khôi phục thanh xuân. Một loại là cảm ngộ tam vị tu đạo, khổ, khổ, khổ.
Dưỡng Nhan Mỹ Dung Thang không cần phải nói nhiều, hiệu dụng chỉ một, tác dụng hữu hạn. Phải hàng năm đều phải kiên trì uống mới có thể có tác dụng khôi phục bảo dưỡng, chỉ uống một lần cũng chỉ có hiệu quả ngắn hạn, sau này sẽ từ từ khôi phục như thường.
Tam Vị Thang cũng là tuyệt.
Ba loại khổ, các không giống nhau, dựa theo Tứ Bình đạo trưởng nói nói chính là thân khổ, tâm khổ, tu hành khổ. Uống qua một lần, là có thể lại cảm thụ một lần nhập đạo khó khăn, tăng cường đạo tâm.
Đáng tiếc Trần Hạo có hệ thống truyền thừa, không có trải qua loại nỗi khổ nhập đạo này.
Bất quá tư vị ba loại khổ lại làm cho Trần Hạo thập phần thích thú, càng uống càng có mùi vị, có cảm giác như tâm linh được thanh lọc, đối với nhân sinh càng nhiều thêm cảm giác lĩnh ngộ.
Đương nhiên, ăn cơm hiện tại đã là thứ yếu, Trần Hạo chủ yếu quan sát Thiến cô nương.
Thực sự là nếu không có nhiệm vụ nhắc nhở, hắn cũng không biết cô gái nhỏ trước mắt này đã là lão tổ tông hơn một ngàn hai trăm tuổi.