Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 95: Trần Hạo chờ mong

Chương 95: Trần Hạo chờ mong




- Ha ha ha ha, tốt, Trần đạo hữu có lòng như thế, lão nhân mỏi mắt mong chờ.

Cổ Đạo Toàn khai mở tâm tình cười to, hết sức cao hứng.

Mắt thấy cổ đạo toàn bộ khai hỏa tâm, Trần Hạo thừa cơ tiếp tục nói:

- Cổ tiền bối, vãn bối tu hành một mình không ai giáo huấn, bất quá cũng từng nghe nói, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành do bản thân. Giữa thiên địa này bất kỳ con đường nào đều là như thế. Cho nên hôm nay nếu đã nếm mỹ thực của Cổ tiền bối. Cổ tiền bối cũng không cần cự tuyệt, đây chính là tín niệm của vãn bối, nếu như người cự tuyệt sẽ cản trở tu hành của vãn bối.

Bộ dáng tươi cười của Cổ Đạo Toàn cứng đờ, bất quá lại không có tức giận mà dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trần Hạo.

Hắn vô cùng xem trọng những ngôi sao mới nổi của đạo môn, suốt đời trợ giúp không biết bao nhiêu nhân tài mới nổi, bất quá cho dù Hồng Khánh Sơn trước đây ông yêu thích nhất, sau khi ăn mỹ thực lần đầu xong cũng không có ý nghĩ như vậy.

Trần này đạo hữu trước mắt thực sự không giống như người thường.

- Trần đạo hữu muốn hoàn lại như thế nào?

Cổ Đạo Toàn không có tranh luận mà có chút hứng thú hỏi.

Trần Hạo cười nói:

- Vãn bối khi nãy từ trong miệng Tứ Bình tiền bối biết được Cổ tiền bối có một việc tiếc nuối đó là tìm kiếm một khối ngọc lệnh, chẳng biết có đúng vậy không?

Cổ Đạo Toàn gật đầu:

- Thật là có chuyện này, đạo môn có không ít đạo hữu đều biết, cũng từng trợ giúp tôi tìm kiếm một phần đầu mối nhưng lại không thu hoạch được gì.

Trần Hạo nói:

- Như vậy phần tiếc nuối này vãn bối nhận, ngày sau tu hành sẽ để ý tìm kiếm cho tiền bối.

Cổ Đạo Toàn nở nụ cười:

- Thì ra là việc này, vậy ông già tôi đáp ứng với cậu, bất quá tìm kiếm ngọc lệnh không phải dễ dàng gì, tôi cũng không ngại nói cho đạo hữu, ngọc lệnh này chính là thứ Thiến cô nương cần, trước đây tiền bối trong sư môn được Thiến cô nương trợ giúp nên thiếu ân tình của cô, đáp ứng vì Thiến cô nương tìm kiếm ngọc lệnh, đáng tiếc nỗ lực mấy đời đều không thể tìm được, cũng may Thiến cô nương thông tình đạt lý không ép buộc phải vội vàng tìm kiếm. Nếu như Trần đạo hữu nguyện ý hỗ trợ vậy không gì tốt bằng.

Chờ hắn nói xong, Thiến cô nương như ngạo tuyết hàn mai đứng thẳng một bên cũng hé miệng cười với Trần Hạo, khẽ khom người, tựa hồ là biểu thị cảm tạ.

Một bữa cơm này ăn vô cùng vui vẻ.

Đặc biệt Trần Hạo sau khi ăn mấy chục hạt linh mễ vào bụng mới thực sự thể nghiệm được cái gì gọi là ấm no.

Cảm giác đói bụng hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng, bên trong dạ dày không ngừng tỏa ra từng tia ấm áp làm cho cả người đều trở nên phi thường thoải mái.

Loại cảm giác này nếu không có gia vị là linh tài thì cho dù mỹ thực đỉnh cấp cũng không làm được như vậy.

Sau khi ăn xong trời cũng đã khua, Cổ Đạo Toàn thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho Trần Hạo và Tứ Bình đạo trưởng, hai người cũng không có cự tuyệt.

Một đêm vô sự, sáng sớm hôm sau Trần Hạo tinh thần phấn chấn rời giường, ra khỏi phòng, ở trong viện tu luyện Thiên Cương bộ.

Mèo mun và gà ngốc vốn tò mò theo tới, vừa thấy như thế liền đồng thời lộ ra biểu tình xem thường, dường như đang bày tỏ, chủ nhân ngu xuẩn chỉ cân yêu thương tụi tui thật tốt là đủ rồi, còn tu luyện cái vẹo gì.

Sau đó hai bạn nhỏ không hẹn mà cùng xoay người trở về phòng nhảy lên giường đi ngủ tiếp.

Thân tùy ý động, thân ảnh lơ lửng, Trần Hạo đột nhiên cảm giác ba bước đầu Thiên Cương Bộ đi phi thường thông thuận, trong lòng có chút hài lòng, bước chân tùy theo tâm mà động.

Nhất thời hưng khởi, Trần Hạo không ngừng thí nghiệm biến hóa của ba bước tiếp theo, cả người giống nư đều biến thành một đám ảo ảnh.

Không biết qua bao lâu, Trần Hạo hài lòng đình chỉ tu hành, đứng ở trong viện nheo lại mắt cảm thụ thành quả tu hành.

Mà tu luyện thời gian dài như vậy Trần Hạo lại không thở mạnh, mồ hôi không chảy, vẫn phong khinh vân đạm như trước.

Giờ khắc này Trần Hạo không khỏi cảm thán, sau khi ăn một bữa linh thực đều có thể bù đắp cho nhược điểm thân thể của mình, tiết kiệm cho mình rất nhiều thơi gian rèn luyện.

- Hay cho một cái Thiên Cương Bộ, Trần đạo hữu làm cho tôi càng ngày càng nhìn không thấu rồi!

Một giọng nói truyền đến.

Trần Hạo hoàn hồn nhìn lại liền thấy Tứ Bình đạo trưởng dường như trẻ đi một chút đứng ở bên cạnh, vẻ mặt sợ hãi than.

Trần Hạo nói:

- Tứ Bình tiền bối quá khen, vãn bối bất quá chỉ hiểu sơ da lông.

Tứ Bình đạo trưởng cười nói:

- Cho dù là hiểu sơ da lông cũng hơn hẳn đồng đạo cùng giai, loại thần thông Thiên Cương Bộ này càng về sau càng cao thâm, tu hành giới hầu như đã thất truyền, chỉ có những môn giái truyền thưa xa xưa mới còn bảo lưu, nhưng tổng thể lại không trọn vẹn, người có thể luyện thành cũng là phượng mao lân giác, không có biến ảo khó lường được như đạo hữu. Lấy tu vi bây giờ của đạo hữu lại có thể tu thành Thiên Cương Bộ, ngược lại làm cho tôi bác bỏ suy đoán của mình trước đây.

Trần Hạo hiếu kỳ nói:

- Tứ Bình tiền bối suy đoán cái gì?

Tứ Bình đạo trưởng nhìn căn phòng Trần Hạo một chút, lúc này mới nói:

- Tôi lúc trước nhìn thấy Trần đạo hữu mang theo linh sủng, cho rằng đạo hữu là được Linh Thú Môn truyền thừa, bất quá Linh Thú Môn dùng thuật điều khiển linh thú cũng không có loại thần thông truyền thừa như Thiên Cương Bộ.

Trần Hạo cười nói:

- Truyền thừa này vãn bối cũng không biết lai lịch, bất quá không có quan hệ với Linh Thú Môn, à, nói đến Linh Thú Môn, chuyện xưa cao tăng trấn xà yêu, thần kê đấu Long Vương, thần kê kia chính là của Linh Thú Môn sao?

Tứ Bình đạo trưởng gật đầu, thở dài nói:

- Linh Thú Môn cũng là một môn phái truyền thừa lâu đời, pháp môn khu thú, nuôi thú của Linh Thú Môn là số một trong đạo môn, thế nhưng theo sự suy thoái của đạo môn, Linh Thú Môn chịu ảnh hưởng lớn nhất, cái cố sự này của cậu có người nói đó chính là do đệ tử cuối cùng của Linh Thú Môn tạo nên, từ đó về sau Linh Thú Môn không còn tin tức gì nữa.

Truyền thừa bị đoạn tuyệt sao?

Biểu tình Trần Hạo hơi ngưng lại.

Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý nhưng đột nhiên nghe được một cái môn phái cứ như vậy không còn, trong lòng hắn vẫn có cảm giác nặng trình trịch.

Tu hành giới thật sự như lá rụng trong gió thu, càng ngày càng trở nên điêu linh!

- Được rồi, Ngũ Nguyên đã tới đón rồi, đợi lát nữa tôi phải rời đi, đạo hữu được Cổ đạo hữu ưu ái, không ngại ở lâu mấy ngày, ngày khác có rãnh lại đến Bạch Hạc Quan của tôi cũng không muộn.

Tứ Bình đạo trưởng cười ha hả nói.

Trần Hạo sửng sốt:

- Ngũ Nguyên đạo huynh làm sao biết chúng ta ở chỗ này?

Tứ Bình đạo trưởng đương nhiên hồi đáp:

- Gọi điện thoại đó? Hiện tại có ai mà không có một chiếc điện thoại di động chứ.

PHỐC!

Trần Hạo thiếu chút nữa thổ huyết.

Mé nó, sau khi cùng những cao nhân này tán gẫu về tu hành giới thì thiếu chút nữa đã quên mình vẫn đang là người hiện đại. Còn quên cả sản phẩm khoa học kỹ thuật như điện thoại luôn.

Bất quá Tứ Bình đạo trưởng một bộ dáng dấp cao nhân như vậy lại dùng điện thoại di động, cảm giác tuột mood quá!

Dường như nhìn thấu ý nghĩ của Trần Hạo, Tứ Bình đạo trưởng cười híp mắt nói:

- Lại nói tiếp trong đạo môn chúng ta có vô số thần thông, trong đó có hạc giấy đưa tin, phi kiếm truyền thư, so với điện thoại di động tuy không dễ dàng hơn, thế nhưng bảo mật lại tốt hơn, bất quá bây giờ phần lớn thất truyền rồi, cho dù có vài môn phái còn bảo tồn nhưng chỉ là truyền thừa không trọn ven, tối đa chỉ có thể nhắn nhủ ở trong vòng mười dặm, đạo hữu thiên phú xuất chúng, cơ duyên thâm hậu, ngày sau nếu như có cơ hội nói không chừng có khả năng tu thành.

Trần Hạo nghe xong liền động tâm.

Việc này quả thật có khả năng, hệ thống đại lão tuy rằng lãnh ngạo thế nhưng các loại phần thưởng đặc biệt rất thoải mái, không chút keo kiệt.

Ngày sau trên con đường hành đạo rất có thể được ban thưởng những thần thông này không chừng.

Vừa nghĩ tới, Trần Hạo đã cảm thấy rất chờ mong.

Hạc giấy đưa tin, phi kiếm truyền thư, loại thần thông này nghe là ngầu lòi rồi, cần gì gọi điện thoại nữa, chờ tương lai mình có đạo hạnh cao rồi trực tiếp dùng thần thông giao lưu, cảm giác kia, vô cùng thoải mái à.

Minh Lâm - Lục Đạo






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch