Sau khi dùng xong năm món được đưa lên, Cổ Đạo Toàn rốt cục xuất hiện lần nữa, tự mình bưng một cái mâm nhỏ đi ra.
- Ha ha ha, Trần đạo hữu, thức ăn này cậu ăn có hợp khẩu vị không?
Cổ Đạo Toàn cười ha ha, vẻ mặt chờ mong.
Trần Hạo cười nói:
- Tài nấu nướng của Cổ tiền bối vô song, linh thực tuyệt đỉnh, đây là một bữa ăn ngon nhất mà vãn bối ăn được từ trước đến nay.
Cổ Đạo Toàn mặt mày rạng rỡ, lông mi thật dài đều run run cả lên.
- Thích là được rồi, đến đây, nếm thử món cơm linh mễ mà tôi mới nghiên cứu thử xem, món này vừa mới hoàn tất không lâu, hiện nay còn chưa chuẩn bị giới thiệu cho các đồng đạo khác đâu.
Trong miệng nói xong, Cổ Đạo Toàn cũng ngồi xuống, đem cái mâm nhỏ đặt lên bàn.
Trần Hạo và Tứ Bình đạo trưởng vừa mới nhìn đến, bên trong mâm nhỏ có một chiếc chén sư to cỡ nắm tay, bên trong chỉ có một lớp gạo mỏng chừng hai ba mươi hạt, lóng lánh trong sáng, từng hạt rõ ràng.
Tứ Bình đạo trưởng thở dài nói:
- Xem ra linh mễ này không có phần của tôi.
Cổ Đạo Toàn tuyệt không khách khí nói:
- Ông đương nhiên là không có phần, đã ăn Dưỡng Nhan Mỹ Dung Thang và Tam Vị Thang, ông còn chưa biết đủ sao? Tên quỷ sư phụ cả đời mặt dày của ông cũng chưa được ăn mấy lần Tam Vị Thang của tôi đâu
- Nói cũng phải, là lão đạo nổi lòng tham, bất quá lão đạo rất tò mò, Cổ đạo hữu từ trước đến nay chỉ làm đồ ăn không làm cơm, không nghĩ tới lại làm ra cơm linh mễ? Không biết có hiệu quả gì?
Tứ Bình đạo trưởng cười hỏi.
Cổ đạo toàn bộ đắc ý nói:
- Cơm này chính là món tôi đắc ý nhất, đừng thấy chỉ có một chút ý như vậy, một khi ăn vào đảm bảo ba ngày không đói, còn có tác dụng cường thân kiện thể, bổ âm bổ dương.
Sắc mặt Tứ Bình đạo trưởng khẽ nhúc nhích:
- Ích Cốc Đan?
Cổ Đạo Toàn gật đầu:
- Đây chính là tôi căn cứ cổ đan phương Ích Cốc Đan thay đổi phù hợp với xã hội hiện tại, đáng tiếc cùng Ích Cốc Đan chân chính lại không có cách nào so sánh, hơn nữa trồng rất khó, phải mất hai năm cộng thêm kết hợp với hạt giống cổ quý giá mới có thể trồng ra, không chỉ sản lượng hạn chế, yêu câu điều kiện chăm sóc cũng cực kỳ cao, không có cánh nào tạo phúc cho đạo môn.
Tứ Bình đạo trưởng thở dài nói:
- Đáng tiếc Cổ đạo hữu sinh sai thời đại, nếu như sinh ra vào trước thời Nguyên Minh, nhất định sẽ trở thành một phương kỳ tài của tu hành giới.
Cổ Đạo Toàn lạnh nhạt nói:
- Trước thời Nguyên Minh, kỳ tài có thiên phú hơn tôi cũng không ít, thêm tôi cũng chỉ nhiều thêm một người. Tôi tìm được cách trồng cũng chỉ là do thời đại thúc đẩy, phương pháp tùy cơ ứng biến này chỉ là bàng môn tà đạo mà thôi.
Nói xong, Cổ Đạo Toàn nhìn về phía Trần Hạo, nghiêm túc nói:
- Trần đạo hữu là một đời thiên kiêu của đạo môn ta, thời gian tới là nhân vật dẫn dắt đạo môn, tôi vô cùng mong đợi ở cậu, cậu cũng không giống như Hồng Khánh Sơn đạo tâm không kiên, sa vào tà đạo.
Trần Hạo vẻ mặt chẳng biết làm sao, Hồng Khánh sơn là ai?
Trần Hạo nhìn về phía Tứ Bình đạo trưởng.
Tứ Bình đạo trưởng có chút bất đắc dĩ, giải thích:
- Hồng Khánh Sơn là một trong năm vị cảm ứng linh cơ mà lão đạo đã nói, là một người thiên kiêu tự mình ngộ đạo. Năm đó cũng được Cổ đạo hữu hết sức coi trọng, bất quá Hồng đạo hữu xuất thân Hiên Viên Kiếm môn, được cổ bảo linh kiếm Hồng Lăng tán thành, tiếp nhận truyền thừa, được người tôn Hồng Lăng kiếm tiên, là một trong mười người mạnh nhất của đạo môn Hoa Hạ ta.
- Mười người mạnh nhất chó má gì? Có ích lợi gì không? Không vào Tiên Thiên, dù cho tu luyện dưỡng sinh đạo quyết cũng bất quá trăm năm thời gian, cuối cùng vẫn thuộc về phàm tục, tiểu tử kia không nghe ta khuyên cáo, cố ý tiếp nhận linh kiếm truyền thừa, thực sự là tự tuyệt con đường, có thể sống một trăm tuổi đã rất may mắn, còn có cái gì đáng giá chờ mong?
Vẻ mặt Cổ Đạo Toàn xem thường, trong mắt tràn đầy thương tiếc.
Sau đó vẻ mặt Cổ Đạo Toàn chân thành nhìn Trần Hạo nói:
- Trần đạo hữu, thiên địa linh cơ từ từ suy nhược, truyền thừa đạo môn chúng ta càng ngày càng tệ, hôm nay đạo môn cơ bản đều dựa vào linh thạch để duy trì truyền thừa, có thể tự mình nhập đạo chỉ có năm người, đáng tiếc mỗi một người đều chỉ nhìn vào thứ trước mắt mà lựa chọn lệch khỏi đại đạo, cậu là người thứ sáu tự mình ngộ đạo, lão nhân tôi dù cho có phương thuốc cổ truyền cũng không cách nào tránh khỏi trăm năm thọ nguyên, mấy chục năm cuối đời không thể nhìn thấy kỳ tại đạo môn quật khởi, trong lòng quả thật vô cùng khó chịu, hi vọng đạo hữu đừng học theo những người đó, từ bỏ Tiên thiên đại đạo.
Thân thể Trần Hạo chấn động.
Trong giọng nói của Cổ Đạo Toàn, hắn cảm nhận được sự chân thành và chờ mong, đây quả thật là một người gởi gấm hy vọng rất lớn vào hắn, không phải chỉ là hư tình giả ý.
Những lời nói chân tình đó làm cho Trần Hạo có chút xúc động.
Trần Hạo nghiêm túc nói:
- Cổ tiền bối, vãn bối mặc dù là mạt học hậu tiến, không người chỉ điểm, bất quá nếu đã đặt chân vào con đường này thì vãn bối nhất định sẽ không lùi bước, Tiên Thiên chi đạo vãn bối chỉ vừa được nghe nói đến không lâu, nhưng đạo tâm một mực hướng đến, tu hành cuộc đời này chỉ lấy Tiên Thiên.
Cổ Đạo Toàn nhất thời vui mừng, tán dương:
- Đây mới là phong phạm của thiên kiêu đạo môn chúng ta, lão nhân mặc dù trong đạo môn không tính là cái gì, bất quá cũng coi như có chút môn đạo, ngày sau có cần gì, chỉ cần tôi có thể giúp thì cậu cứ việc nói một tiếng.
Trần Hạo cười nói:
- Cổ tiền bối khách khí, bất quá vãn bối quả thật có chút hiếu kỳ, Cổ tiền bối vì sao lại chấp nhất đối với Tiên Thiên như vậy?
Cổ Dạo Toàn ngẩn ra, trầm ngâm trong chốc lát, thở dài nói:
- Nói thật thì chấm niệm đối với Tiên Thiên này cũng không phải là bản ý của tôi, mà là do nhất mạch truyền thừa, thời gian lâu dài cũng trở thành chấp niệm của lão nhân tôi. Lão lỗ mũi trâu khẳng định đã nói với cậu, tôi là tán tu nhất mạch, thế nhưng hắn khẳng định không có nói cho cậu biết, nhất mạch của tôi nói là tán tu cũng không phải tán tu, nhất mạch này có một cái tên rất đặc biệt, đó là Hộ Đạo Giả. Đạo môn hưng thịnh, mạch ta ẩn thế, đạo môn suy thoái, nhất mạch hộ đạo. Thế nhưng từ sau thời Nguyên Minh trở đi, nhất mạch này của tôi cũng bắt đầu suy thoái, chỉ có thể tự bảo vệ mình, khó có thể hộ đạo. Sau đó mấy đời Hộ Đạo Giả thay đổi ước nguyện ban đầu, biến thành tìm kiếm thiên kiêu cho đạo môn, ý đồ đánh vỡ Tiên Thiên, hóa giải thiên địa linh cơ biến hóa chi mê. Cứ như thế đời đời truyền thừa đến thế hệ này của tôi, đạo môn đã càng ngày càng yếu, rất nhiều truyền thừa cổ xưa đều đã bị đoạn tuyệt. Ngay cả người dựa vào thiên phú bản thân để ngộ đạo linh cơ đều càng ngày càng ít, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lão nhân vốn đầy tuyệt vọng, vốn tới đây định cư cũng là dự định bồi dưỡng Hộ Đạo Giả đời kế tiếp, không nghĩ tới Trần đạo hữu như lại xuất hiện ở trước mặt tôi, cho tôi hi vọng.
Trần Hạo vẻ mặt kinh ngạc, tin tức hàm chứa trong này thật lớn, không nghĩ tới Cổ Đạo Toàn còn có một thân phận lớn như vậy.
- Cổ tiền bối, theo lời của tiền bối thì vãn bối còn có một chút nghi vấn, sau thời đại Nguyên Minh, đạo môn xuống dốc. Vậy còn trước thời đại Nguyên Minh thì sao? Nói như vậy lúc trước có Chân Nhân tồn tại? Vì sao không để lại chút tin tức gì?
Trần Hạo tò mò hỏi.
Ánh mắt Cổ Đạo Toàn trở nên phức tạp:
- Vấn đề Trần đạo hữu hỏi, tôi cũng rất muốn biết, đáng tiếc việc này trong tất cả đạo môn truyền thừa đều không có ghi chép, hơn nữa khoảng thời gian Nguyên Minh hình như là lúc đạo môn gì xảy ra chuyện, toàn bộ những Chân Nhân Tiên Thiên đều biến mất vô tung vô ảnh, vô cùng thần bí.
Trần Hạo không nói gì.
Những vị Chân Nhân kia không phải có chút hơi vô trách nhiệm rồi sao? Cho dù mặc kệ người khác chẳng lẽ cũng không quan tâm đến môn phái của mình? Đây là đạo lý gì?
Bất quá Cổ Đạo Toàn là Hộ Đạo Giả còn không biết, người người tu hành khác nhất định càng thẹm mơ màng.
Có lẽ quả thật chỉ khi bước vào Tiên Thiên mới có thể tìm ra nguyên nhân trong đó.
- Vãn bối đã hiểu, Cổ tiền bối yên tâm đi, vãn bối nhất định toàn lực ứng phó, để cho tiền bối những năm còn sống nhìn thấy Tiên Thiên tái hiện.
Sắc mặt Trần Hạo trang nghiêm, lời nói chăm chú như thệ ngôn.