Kiếm gỗ đào khai quang thành công làm cho Trần Hạo nổi lên hứng thú, đối với đồng tiền kiếm và chuông đồng cũng bắt đầu rồi khai quang.
Bất quá lần này Trần Hạo phải thất vọng rồi.
Đồng tiền kiếm tuy tốt nhưng chất liệu lại không có linh tính như kiếm gỗ đào, cho nên chỉ dùng tám năm đạo hạnh liền hoàn tát khai quang, thành tựu pháp khí.
Nếu như nói về sự thay đổi thì đồng tiền kiếm trước đó chỉ là hạ phẩm pháp khí, bây giờ cái chuôi này đạt tới trung phẩm trở lên, uy năng càng mạnh.
Về phần chuông đồng không nói cũng được, đối với tầm mắt Trần Hạo đã lên một tần cao mới như ngày hôm nay chỉ cho một cái đánh giá, rác rưởi.
Bất quá dù rác rưởi cũng là pháp khí, Trần Hạo dự định giữ lại, nói không chừng sau này gặp được đồng đạo có thể lấy ra làm giao dịch gì.
Thời điểm pháp khí chuẩn bị xong, pho tượng bằng gỗ quý cũng đã hoàn tất, Trần Hạo sau khi tiếp nhận thì ngay đêm đó liền lấy cho ông cố xem thử.
Trần lão gia bắt đầu còn có chút ngạc nhiên, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy tượng điêu khắc bằng gỗ quý thời liền trợn tròn mắt.
Toàn bộ gỗ quý đều được điêu khắc thành bộ dáng địa chủ, dùng một câu nói hình dung đó chính là hình thượng đại địa chủ điển hình của xã hội phong kiến ngày xưa.
- Gì thế này? Tổ tông tao trong mắt mày chỉ có một chút đức hạnh đó thôi sao?
Trần lão gia rất là bất mãn, thế nhưng hắn theo bản năng hai tay chắp lại, thật đúng là tương tự đến tám phần mười.
Trần Hạo nhìn cười thầm, giải thích:
- Ông cố, không phải là vì phù hợp thân phận của người sao, nói như thế nào người năm đó cũng là địa chủ lão gia oai phong một cõi, pho tượng này rất có hình tượng có người năm đó đấy. Hơn nữa điêu khắc ra bộ dáng gì không quan trọng, ngài chẳng lẽ còn muốn con khắc thành thần tượng thần linh? Cho dù con dám là thì người dám ở sao?
Trần lão gia nhất thời nghẹn lời.
Bất quá nhìn kỹ tượng điêu khắc gỗ cũng càng xem càng có ý tứ, hơn nữa loại gỗ quý này là âm mộc, tuyệt đối là chỗ cư trú tốt nhất cho quỷ hồn.
Chí ít so với trước đây trốn đông trốn tây, cơ khổ thê lương thì đã tốt hơn nhiều rồi.
Lúc này, Trần lão gia dùng một bộ mặt bất đắc dĩ nói:
- Được rồi được rồi, xem như miễn cưỡng tiếp nhận được vậy? Á phải rồi Tiểu Hạo, ông ngày hôm nay có chút việc muốn nói với con.
Trần Hạo đem thần tượng đặt ở trên bàn trà, lúc này mới trả lời:
- Chuyện gì?
Trần lão gia nghiêm túc nói:
- Con tu hành có thể giúp quỷ vào Luân Hồi đúng không, có thể giúp siêu độ mấy quỷ hồn phụ cận hay không.
Trần Hạo sửng sốt:
- Thế nào, là có quỷ hồn tìm tới ngài xin giúp đỡ?
Trần lão gia thở dài nói:
- Dương Chí biến mất rồi.
Trần Hạo nhất thời lặng lẽ.
Ý nghĩa của từ biến mất này chính là hồn phi phách tán, đây là kết quả rất thê lương đối với quỷ hồn.
Trần lão gia tiếp tục nói:
- Khi còn sống lúc nào ông cũng nghe nói quỷ thế này thế nọ, trong lòng sợ hãi. Thế nhưng sau khi biến thành quỷ ông mới biết được làm quỷ cũng không dễ dàng gì, thậm chí còn thảm hơn so với lúc còn sống. Sau khi Dương Chí biến mất, ông đi bái phóng những quỷ hồn khác, biết một chút chúng nó có tiếc nuối gì, đều không phải là quá khó khăn, tin tưởng con có thể giúp được.
Trần Hạo cười cười:
- Được, đây chính là con đường tu hành của con, tối hôm nay liền bắt đầu đi, giúp đỡ từng người một.
Trần lão gia nở nụ cười, vẻ lo âu trên mặt một cũng tán đi.
Nhà mình có tôn tử như vậy quả thật là chuyện may mắn.
- Được rồi, nói lên siêu độ, ông cố, nếu như con tìm được một biện pháp giúp ông, ông có nguyện ý hay không?
Trần Hạo hỏi dò.
Dù sao cũng là nhiệm vụ 20 năm đạo hạnh, đối với Trần Hạo hôm nay cực kỳ thiếu thốn đạo hạnh mà nói, chỉ cần có thể hoàn thành tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Trần lão gia không chút do dự nói:
- Trừ phi để cho tao đập chết cái thằng nghịch tử kia, bất kỳ biện pháp khác nào lão tử đều không chịu.
Trần Hạo:
- ...
Đù, quả nhiên không hổ là nhiệm vụ 20 năm đạo hạnh, độ khó cao voãi beep!
Đêm đó Trần Hạo liền tìm một cái lý do rời nhà, lái xe mang theo Trần lão gia đến từng chỗ của quỷ hồn, giúp quỷ siêu thoát.
Những quỷ hồn bình thường này di nguyện thật đúng là không khó, bất quá phần thưởng kích phát nhiệm vụ ngược lại khá thú vị.
Thông Khẩu Trấn có một quỷ hồn bản địa tên là Trần Khuê Sinh, phần thưởng di nguyện là cơ sở Biện Dược Thuật. Có thể nhận ra các loại thảo mộc và công dụng của nó, đây chính là thuật luyện đan cơ sở.
Lưu lão thái ở trại ngựa, phần thưởng di nguyện lại là bảy ngày đạo hạnh!
Điều này làm cho nhãn tình Trần Hạo sáng lên.
Dù sao tích thiểu thành đại mà, hơn nữa nhiệm vụ di nguyện đơn giản, chỉ cần trợ giúp nhiều quỷ hồn thì có thể chậm rãi tăng lên, tích lũy đủ đạo hạnh.
Hao tốn vài ngày, Trần Hạo đi khắp trăm dặm phụ cận Thông Khẩu Trấn, siêu độ mười mấy quỷ hồn, đạt được Tụ Thủy Thuật, Sinh Hỏa Thuật hai pháp thuật nhỏ đơn giản thực dụng và hai tháng lẻ chín ngày đạo hạnh.
Thu hoạch như vậy chưa làm cho Trần Hạo thỏa mãn, đáng tiếc quỷ hồn trong diện tích trăm dặm đều bị hắn một lưới bắt hết, sau đó dù cho chạy tìm một đêm cũng không tìm được một tên.
Bởi vậy có thể thấy được quỷ hồn tồn tại cũng có hạn chế, có thể tồn tại thời gian rất lâu, cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn liền hồn phi phách tán, về phần đa số là thuận theo Luân Hồi tiếp nhận dẫn độ, trước đi đầu thai, đây chính là nguyên do mỗi ngày đều có người chết nhưng quỷ hồn lại không có nhiều lắm.
Có lĩnh ngộ như thế làm cho Trần Hạo sinh ra ra đạo tâm muốn đi hành đạo.
Dù sao đã đáp ứng Cổ Đạo Toàn phải cố gắng tu luyện, sớm ngày để cho hắn thấy được cảnh giới Tiên Thiên Chân Nhân. Cứ ở ru rú trong nhà chẳng khác nào lãng phí thời gian.
Sau khi ở nhà chơi hai ngày, cùng cha mẹ ăn vài bữa cơm đoàn viên, Trần Hạo dùng lý do công tác nói mình phải ra ngoài làm việc một thời gian.
Đối với lần này, cha mẹ ngược lại không có ý kiến.
So với con trai ở nhà, bọn họ càng hy vọng Trần Hạo có một tiền đồ tốt hơn, như vậy bọn họ không chỉ có có thể an tâm, hơn nữa Trần Hạo nếu công tác ổn định còn có thể đến giúp em trai nó, như vậy hai ông bà già không còn mong chờ gì khác.
Quyết định rời nhà, Trần Hạo đem quý tượng điêu khắc gỗ giống chuyện nói cho Trần mẫu.
Cũng không có nói chuyện của Trần lão gia, mà là nói đây là bảo bối hắn tìm được, giá trị hơn mười vạn, hơn nữa còn là pháp khí đạo gia, rất có linh tính, đặt ở trong nhà có thể trấn trạch, làm cho bà rất xem trọng.
Đối với lời nói Trần Hạo, Trần mẫu tự nhiên là vạn phần coi trọng, tại chỗ liền đem tượng quý tộc dấu ở dưới ngăn tủ thấp nhất, hơn nữa còn bao lấy một tầng chăn.
Thấy vậy, Trần Hạo ngoại trừ đối với Trần lão gia biểu thị đồng tình ra thì cũng không có cách nào.
Bất quá có Trần lão gia ở nhà, Trần Hạo yên tâm không ít, dù sao cũng là lão quỷ, có thể sử dụng một phần thủ đoạn quỷ hồn, che chở gia đình.
Làm xong tất cả an bài tốt nhất có thể nghĩ đến, gửi pháp khí hộ thân qua bưu điện cho Trang Chu kiếm một khoản tiền kha khá. Sáng sớm hôm sau Trần Hạo liền lái xe rời khỏi Thông Khẩu Trấn, bắt đầu cuộc hành trình hành đạo của mình.
Tứ Bình đạo trưởng báo cho biết, hành đạo là một động thái củ người tu hành, là quá trình cảm ngộ vạn vậtm rèn luyện đạo tâm tốt nhất.
Đồng dạng đệ tử đạo môn nếu đã có tu vi và thủ đoạn tự bảo vệ mình sẽ đi ra ngoài hành đạo, lần đầu tiên trên cơ bản tại trong vòng một năm. Sau đó quay lại sơn môn lần nữa khổ tu, thẳng đến khi đạt tới cảnh giới nhất định mới có thể lần thứ hai hành đạo.
Đây là con đường tu hành của đệ tử đạo môn, trải qua vạn tượng hồng trần, cảm ngộ thiên địa chí lý, truy cầu Tiên Thiên chi đạo, siêu thoát bản chất sinh mệnh.
Trần Hạo lần đầu tiên hành đạo không biết đi nơi nào, suy nghĩ một chút quyết định đi Bạch Hạc Quan.
Vốn là được người ta mời, chỉ là nửa đường ngoài ý muốn không có đi, hiện tại nếu không biết đi nơi nào vừa lúc đi xem môn phái tu hành có dạng gì.