Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 24: Thi Hoa Kinh Ngạc

Chương 24: Thi Hoa Kinh Ngạc




By:truyendichgiare.com.


Ngoài cửa sổ, bầu trời tối tăm mờ mịt, chẳng biết từ lúc nào, sương mù xuất hiện dày đặt, mơ mơ hồ hồ, làm nhòe mắt người.

Thùng thùng!

- Lão gia, đã xảy ra chuyện.

Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên âm thanh tựa như tiếng sấm rền, khiến cho bầu không khí náo nhiệt trong phòng tiêu tán chẳng còn sót lại chút gì. Dương Tông Hiền niết chén rượu trong tay, đưa lên miệng, do dự hồi lâu. Tựa hồ đang quyết định uống hay không uống, hoặc giả là buông hay không buông.

- Ôn tông chủ, muốn dùng gì cứ phân phó hạ nhân đi làm. Ta mời. Nhạc Nhạc, tiếp đãi Ôn tông chủ cho tốt, ta còn có việc, đi trước.

Dương Tông Hiền đặt chén rượu xuống, động tác của hắn khiến rượu sánh ra ngoài, đổ xuống bàn, nhưng vị này cũng chẳng chút đau lòng, lập tức đứng dậy, rời khỏi phòng.

Dương Nhạc Nhạc gật đầu, sau khi tiễn phụ thân đi, trên mặt hắn lộ ra thần sắc nghi hoặc. Quay về phòng, dự định bồi Ôn Bình uống mấy chén, bất quá, hồn không biết đã bay đến nơi nào. Rượu trong chén tràn ra ngoài cũng không hề hay biết.

Một tu sĩ Luyện thể ngũ trọng lại có thể ngẩn người đến độ này, y hệt như một người mất đi tri giác, sống đời thực vật… Đúng là hiếm thấy.

- Nhạc Nhạc, có việc gì thế?

Ôn Bình nhịn không được, hiếu kỳ hỏi một câu.

Dương Nhạc Nhạc hoàn hồn, bị Ôn Bình gọi tỉnh, hắn như có điều suy nghĩ, chầm chậm lên tiếng, nói từng chữ từng chữ một, bất quá, mấy chữ cuối cùng lại đột nhiên gia tốc.

- Ta chưa từng thấy phụ thân như vậy, chẳng lẽ…Đã xảy ra chuyện lớn?

- Nếu như ngươi lo lắng thì hồi phủ thử xem.

- Nhưng mà…

Ôn Bình cắt đứt lời hắn:

- Sắc trời cũng không còn sớm, ta phải đi.

- Được rồi, Tông chủ, ta tiễn ngài.

Dương Nhạc Nhạc lập tức đặt chén rượu xuống, đứng dậy, lấy ra một cái bình ngọc từ bác cổ khung. Cái bình này giống hệt bình rượu mà Dương Tông Hiền đã lấy ra khi nãy. Kế đó, hắn bước đến trước mặt Ôn Bình, dùng hai tay nâng cái bình đưa tới, Ôn Bình không tiếp, ngược lại, Vân Liêu đã duỗi tay ra.

- Nếu là ý tốt của Dương tộc trưởng, Vân mỗ từ chối hóa ra lại bất kính. Bình rượu này cứ xem như phí tạ lỗi của ngươi vậy.

Ôn Bình nhìn Vân Liêu cầm bình rượu ra khỏi phòng, bất đắc dĩ cười cười. Tên gia hỏa này ăn xong còn gói mang về, quả thật không xem mình là ngoại nhân. Kế đó, hắn cũng bước ra khỏi phòng, đi dọc theo hành lang, xuống lầu, chuẩn bị rời khỏi Bách Phượng lâu.

Đúng lúc này, bốn người Thi Hoa từ trong nhã gian bước ra, vừa đi đến lối rẽ cầu thang, cúi đầu liền nhìn thấy hai người Ôn Bình.

Tiểu cô nương nhủ danh Diệp Tử trầm mặc, híp mắt nhìn Vân Liêu, sau đó lại nhìn Ôn Bình đi phía sau hắn.

- Này, Thi Hoa, bọn họ không phải là bằng hữu của ngươi sao?

- Thi Hoa liếc nhìn xuống dưới, liền thấy hai người Ôn bình trong đám người, không khỏi nỉ non một tiếng:

- Nguyên lai bọn họ còn chưa đi.

Vừa nãy, nàng còn cho rằng Ôn Bình đã đi rồi. Suy cho cùng, hắn cũng không động đũa, bảo đi là đi một canh giờ không quay lại. Ai đi nhà xí mất một canh giờ chứ? Dù có bị.... thì cũng nên sớm ra rồi! Kỳ thật cũng tốt, nàng không có ý định gọi hắn quay lại, bọn họ ngồi cùng quả thật rất xấu hổ, nói gì đi nữa thì trong phòng đều là người của Kháo Sơn tông.

Tiểu Diệp bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ bọn họ vẫn luôn ở dưới đó chờ ngươi?

- Hả?

Nghe xong lời này, Thi Hoa không có biểu lộ gì.

Bước từng bước xuống lầu, tâm tình nàng có chút cổ quái.

Nếu là giữa trưa, Ôn Bình chờ nàng, quả thật là chuyện hắn nên làm. Dù sao thì nàng cũng đã tận lực hỗ trợ chuyện thăng tinh ở Bách tông liên minh hội. Vốn dĩ, quan hệ giữa hai người không tốt đến như vậy, làm được đến đó đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Hơn nữa, hắn còn để nàng đợi một lúc lâu.

Nhưng bây giờ thì khác, Ôn Bình đứng ở cửa Bách Phượng lâu chờ nàng, mùi rượu thịt từ bên trong bay ra, thấy được lại ăn không được, ít nhiều khiến nàng cảm thấy có hơi áy náy.

Lúc Thi Hoa định bước đến gọi hai người thì Ôn Bình và Vân Liêu đã đi ra khỏi Bách Phượng lâu.

- Được rồi, đi thì đi, coi như ta giúp hắn lần này! – Thi Hoa âm thầm tự nhủ.

Sau khi xuống lầu, ba người chen lấn trong đám đông, chầm chậm đi ra cửa, kế đó, đứng trước cửa ngẩng đầu nhìn trời.

Mưa phùn dày đặc mang đến cho Thương Ngô thành một cảm giác rất đặc biệt. Trong màn mưa, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì lại khiến cho con người ta có loại mỹ cảm thần bí. Khói xanh lượn lờ giữa không trung càng tô thêm nét độc đáo của tòa thành lúc này.

Bỗng nhiên, Tiểu Diệp hô lên một tiếng:

- Thi Hoa, hai vị bằng hữu của ngươi vừa lên xe ngựa, mau gọi bọn họ mang chúng ta đi cùng.

- Này…

- Dừng lại….

Thậm chí, có một cô nương còn nóng vội chạy lên trước hai bước, muốn đuổi theo xe ngựa của Ôn Bình, thế nhưng lại bị vũng nước dưới chân chặn lại.

- Đừng gọi, các ngươi là người của Kháo Sơn tông, cho dù xinh đẹp cũng không lên được cỗ xe kia.

Bên cạnh bỗng nhiên có người cười mỉa một tiếng, lớn giọng nói với nhóm người Kháo Sơn tông.

Tiểu Diệp quay đầu nhìn.

- Có ý gì?

Một là hỏi đối phương vì sao lại nói như vậy.

Hai là hỏi đối phương vì sao dám nói chuyện với nàng như vậy.

- Thôi đi người ơi… Đệ tử Kháo Sơn tông các ngươi chắn chắn là mỗi ngày chỉ biết tu hành, nên chẳng biết gì. Cỗ xe ngựa kia là xe chuyên dụng của thiếu chủ Dương gia – Dương Nhạc Nhạc. Gia hỏa đó là thiên tài 15 tuổi đạt Luyện thể ngũ trọng đấy, trưởng lão Kháo Sơn tông muốn thu hắn làm đồ đệ còn bị cự tuyệt, hừ, ba người các ngươi định thấy người sang bắt quàng làm họ à?

- Tin ngươi mới là lạ, người vừa lên xe rõ ràng là đệ tử Bất Hủ tông! – Tiểu Diệp giận dữ trừng mắt nhìn người kia, sau đó, nghiêng người xê dịch một chút, dùng hành động nói cho đối phương biết: Ngươi rất buồn nôn~

Người nọ liếc mắt nhìn khoảng trống bên cạnh, cười nhạt nói:

- Thật là đồ nhà quê, Dương Nhạc Nhạc người ta bây giờ là Bất Hủ tông đệ tử đấy, vừa mới lên xe ngựa chính là thiếu tông chủ Bất Hủ tông.

- Ngươi định lừa ai hả?

- Tin hay không thì tùy!

Thi Hoa ngây người nhìn cỗ xe đang dần dần biến mất trong màn mưa, thần sắc lộ vẻ cổ quái.

Nàng chợt nhớ lại những lời mà hôm trước Ôn Bình từng nói: Ta vừa mới thu một tu sĩ Luyện thể thập tam trọng làm trưởng lão, thuận tiện còn thu thêm một đệ tử, tuổi không lớn lắm, độ 15, miễn cưỡng đạt đến Luyện thể ngũ trọng.

Những lời Ôn Bình nói ngày đó rất giống mấy câu bông đùa.

Hiện tại, nghe người kia nói như vậy, tuy hắn nói cũng chưa chắc là thật, nhưng tỷ lệ cũng là 5 - 5...

Chẳng lẽ Bất Hủ tông thật sự đã khác trước?

Đúng lúc này, bên cạnh Tiểu Diệp có người lên tiếng phụ họa:

- Được rồi, tiểu cô nương, ngươi tin hắn đi, vị thiếu chủ Bất Hủ tông kia hôm nay đã đi vào phòng chữ Thiên ở lầu ba đấy, chỗ đó không phải ai cũng tiến vào được đâu.

Câu nói kia khiến Thi Hoa cả kinh.

Nếu như người đầu tiên nói chưa đủ sức thuyết phục nàng, thì hiện tại, lời của người thứ hai đã khiến nàng hoàn toàn thay đổi cách nhìn đối với Ôn Bình.

Phòng chữ Thiên lầu ba!

Là nhã gian riêng biệt của Dương gia gia chủ tại Bách Phượng lâu.

Ngày thường, ngoại trừ thành chủ, tông chủ Kháo Sơn tông cùng ngũ đại trưởng lão Luyện thể thập tam trọng, chưa từng nghe nói có bất kỳ ai được mời vào đó.

Chính vì điểm đó, cho nên tất cả cư dân tại Thương Ngô thành đều nhớ kỹ phòng chữ Thiên kia.

Chẳng lẽ hiện tại Bất Hủ tông đã thật sự khác trước? Đến mức có thể khiến cho Dương gia gia chủ tự mình tiếp đãi?




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch