Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 25: Biến Cố Dương Gia

Chương 25: Biến Cố Dương Gia




By:truyendichgiare.com.


Mưa phùn tựa như sương mù càng lúc càng lớn, trong màn mưa, xe ngựa chạy mỗi lúc một nhanh hơn. Tiếng vó ngựa hòa lẫn với tiếng mưa rơi trên trần xe tạo thành từng nhịp trống đều đặn, trong lòng Ôn Bình, cả hai tựa như một cái đồng hồ cát.

Thời gian dần trôi qua, bầu không khí trong xe càng trở nên ngưng trọng.

Thời điểm xe ngựa dừng trước phủ đệ Dương gia, loại cảm giác này càng mãnh liệt hơn bao giờ hết. Vân Liêu bên cạnh đột nhiên thấp giọng nói:

- Mùi giết chóc!

Ôn Bình liếc nhìn Vân Liêu, thấy thần sắc hắn tuy nghiêm trọng, nhưng lại không hề cảnh giác chung quanh. Điều đó cho thấy, hắn không thật sự khẩn trương!

Bất quá, Dương Nhạc Nhạc dù sao cũng chỉ là một thiếu niên 15 tuổi, hai chữ “giết chóc” này quả thực rất có sức nặng đối với hắn. Y hệt như hai chữ “đoạt thê” trong lòng nam nhân. Lúc nghe thấy sẽ trở nên đặc biệt mẫn cảm.

Cho dù bên ngoài đang đổ mưa to, nhưng Dương Nhạc Nhạc vẫn bất chấp đội mưa xông vào phủ đệ Dương gia.

Hai người Ôn Bình lập tức đuổi theo.

Vòng quanh Dương gia một hồi, rốt cuộc, Ôn Bình nhìn thấy đám đông vây quanh một cái cửa đá hình tròn. Trên tay bọn họ cầm ô, vừa quan sát vừa châu đầu ghé tai bàn luận chuyện gì đó.

Nhìn thấy Dương Nhạc Nhạc đến, đám người vội vàng tách ra một con đường, sau đó luống cuống rời đi.

Không có ngoại lệ, tất cả đều là người hầu cùng tỳ nữ!

Lúc ba người Ôn Bình đến, liền thấy được máu tươi còn chưa bị nước mưa cuốn trôi, vẫn đọng lại trên lối đi phủ đầy đá xanh. Tuy rất nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó chính là máu.

- Phụ thân, có chuyện gì vậy?

Dương Nhạc Nhạc lao về phía cánh cửa duy nhất đang mở trong sân, người còn chưa đến, giọng đã truyền vào.

Dương Tông Hiền bước ra, có hơi kinh ngạc hô:

- Sao ngươi lại đến đây?

Nhìn thấy Ôn Bình và Vân Liêu phía sau, hắn ta vội vàng bước đến, cung nghênh hai người.

- Ôn tông chủ, Vân trưởng lão.

Ôn Bình cũng không cố ý làm cao, dù sao thì đối phương đã rất hào phóng với bọn hắn:

- Dương tộc trưởng, có chuyện gì à? Có cần hỗ trợ không?

Dương Tông Hiền chậm rãi nói, đồng thời bước ra chắn ở cửa, tựa hồ là không muốn cho Ôn Bình nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

- Không có gì, nữ nhi của một vị bằng hữu sinh bệnh mà thôi!

- Nàng ở đằng kia? Ta thấy nàng.

Ôn Bình để ý thấy một chi tiết rất nhỏ. Hắn chỉ về phía khe hở bên trên cửa, bên trong, ngay vị trí đó là xà nhà.

Dương Tông Hiền vô thức quay đầu nhìn lại, có chút bối rối hô:

- Sao ngươi lại lên đó nữa rồi?

- Ta… Đói…

Trên xà nhà vang lên giọng nữ hài có hơi trầm thấp, nghe thấy, Ôn Bình nhịn không được tiến lên vài bước.

Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy được nữ hài đang co rúc trên xà nhà, tuổi khoảng mười bốn, mười lăm gì đó.

Thế nhưng nàng lại không có vẻ ngoài giống người bình thường. Sắc mặt tái nhợt, trắng như tuyết, hai tay quấn chặt lên xà nhà. Thỉnh thoảng nàng còn dùng lực siết chặt hai tay của mình, tựa hồ sợ hãi chúng đột nhiên buông ra.

- Hệ thống, cho ta tin tức của nàng! – Ôn Bình thầm hô một tiếng.

- Được.

Ngay sau đó, một hàng tin tức xuất hiện trước mắt Ôn Bình.

Hoài Diệp.

Giới tính: Mẫu.

Tuổi: 14.

Cảnh giới: Luyện Thể tam trọng.

(Ba Xà thực tượng, tam tuế nhi xuất kỳ cốt, quân tử phục chi, vô tâm phúc chi tật. Kỳ vi xà thanh xích hắc. Nhất viết Hắc xà thanh thủ.) (1)

(1) Ba xà nuốt voi, ba năm nhả xương, người quân tử phục dụng thứ này sẽ không mắc các bệnh về tim mạch. Rắn có màu xanh đỏ đen đan xen. Tục gọi Hắc xà thanh thủ.

Giống với Lăng Ngư, cũng có một phần chú giải riêng.

Cô bé trước mắt hiển nhiên là một đầu Ba Xà, một ngụm có thể nuốt được ba con voi cực lớn.

Đúng lúc này, sau lưng vang lên một âm thanh!

Bước chân trong màn mưa có phần gấp gáp, một người vội vã chạy đến. Hắn không nói chuyện với bất kỳ ai, vừa đến đã xông thẳng vào trong, hướng lên xà nhà hô: “Diệp nhi, xuống đây, phụ thân đã trở lại.”

- Ta... Đói...

Nữ hài vẫn chỉ đáp lại đúng một câu.

Ôn Bình liếc mắt nhìn nam nhân trung niên vừa xông đến, thoạt nhìn, hắn ta rất kỳ quái, trên tay và mặt chằng chịt những đường vân màu xanh, không rõ là vật gì. Bất quá, nhờ vào hệ thống, hắn đã biết được đó là thứ gì.

Người trước mắt chính là Yêu trù Hoài Không!

Lúc này, Dương Tông Hiền liền nói:

- Hoài huynh, yêu tính của A Diệp có lẽ không áp chế nổi nữa, ba ngày nay, nàng đã làm năm người trong Dương phủ bị thương.

- Dương huynh, xin tạ lỗi. Xem ra, ước định giữa ta và ngươi đành phải rút ngắn.

- Không sao, Bách Phượng lâu huy hoàng một ngày như vậy là đủ. Bất quá yêu tính của chất nữ... Ngươi định làm thế nào?

Hoài Không lắc đầu, liếc nhìn nữ hài trên xà nhà, cúi đầu nói:

- Tùy duyên thôi. Đã nhiều năm như vậy rồi, nếu như nàng thật sự chỉ có thể làm yêu quái, đến lúc đó, ta sẽ đưa nàng vào núi sống, mảnh đất của nhân tộc... Nàng không thể đặt chân đến nữa.

- Phụ thân... Ta... Đói... Diệp nhi không lên núi. Bọn chúng sẽ... Cắn ta, còn đánh ta nữa.

Nữ hài trên xà nhà tựa hồ vô cùng sợ hãi kết cục sau khi không áp chế được yêu tính. Thậm chí, cả người nàng bắt đầu run lên.

Hoài Không vội vàng nói lấy lệ:

- Được, theo ngươi, ngươi xuống đây trước.

- Không... Ta đói... Ta không muốn ăn chúng.

- Ngươi xuống trước, nếu ngươi cứ như vậy chỉ càng làm yêu tính nồng đậm thêm mà thôi, đến cuối cùng sẽ không khống chế được. Ngươi xuống đây, ta sẽ làm thức ăn ngon cho ngươi, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, chỗ Dương thúc thúc có rất nhiều thứ.

- Đúng vậy, Diệp nhi, mau xuống đây.

Hai người rất lo lắng, nếu như cứ kéo dài mãi như vậy, yêu tính trong người Hoài Diệp sẽ lại một lần nữa chiếm thế thượng phong.

Một khi yêu tính áp chế nhân tính, nàng sẽ muốn ăn thịt người, mặc dù có thể ngăn cản, nhưng cũng sẽ gây ra thương vong.

Giống với buổi trưa ngày hôm qua.

Dương phủ có năm người bị thương... May mắn là người trong phủ phát hiện kịp thời, nếu không, năm người kia đã bị nàng ăn tươi rồi. Là nhất gia chi chủ, Dương Tông Hiền quyết không để loại chuyện này phát sinh một lần nữa. Hắn có trách nhiệm với toàn bộ người trong Dương phủ, kể cả một tạp dịch cấp thấp nhất.

Hết cách, Dương Tông Hiền chỉ có thể quay sang nhờ Vân Liêu giúp đỡ. Xin vị tu sĩ Luyện thể thập tam trọng này hỗ trợ mang Hoài Diệp xuống.

- Vân trưởng lão.

Vân Liêu bước lên trước một bước, nhàn nhạt hỏi:

- Dương tộc trưởng, ngươi muốn đánh bất tỉnh hay là để nàng thanh tỉnh?

- Thứ hai đi.

- Thứ nhất!

Dương Tông Hiền lựa chọn phương án thứ hai, nhưng Hoài Không lại chọn cách thứ nhất.

- Hoài huynh?

Dương Tông Hiền cảm thấy hơi khó hiểu, vì sao Hoài Không lại đưa ra quyết định như vậy. Nàng chính là nghĩa nữ của hắn đấy!

Hoài Không thở dài, hiển nhiên, đưa ra quyết định như vậy, hẵn cũng cảm thấy rất khổ sở:

- Để cho nàng hảo hảo ngủ một giấc đi!

Hoài Diệp là thịt trong tim hắn, là niềm kiêu hãnh, và cũng là thứ đáng giá duy nhất trên thế gian này. Nàng trầy da một chút, hắn cũng sẽ đau lòng.

Thế nhưng nàng đã làm bị thương năm người, với tư cách là một yêu tu, hắn biết rõ hậu quả của việc làm tổn thương đến thường dân tay trói gà không chặt là gì... Tuyệt đối không thoát khỏi trừng phạt của Bách tông liên minh hội.

- Được.

Vân Liêu đáp, kế đó, hắn bước lên một bước, chuẩn bị động thu. Nhưng ngay lúc đó, Ôn Bình đã kéo hắn lại.

Dương Tông Hiền ngây ra một lúc, rồi hỏi:

- Ôn tông chủ, ngươi có ý gì?

Ôn Bình liếc nhìn Ba Xà trên xà nhà, dùng âm thanh cực thấp nói:

- Dương tộc trưởng, ta có thể ngăn chặn được yêu tính của nàng.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch