Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 28: Hoài Diệp Kinh Ngạc

Chương 28: Hoài Diệp Kinh Ngạc




By:truyendichgiare.com.


Lời vừa ra, sắc mặt Hoài Diệp lập tức thay đổi, thập phần cảnh giác nhìn Ôn Bình, hơn nữa, còn vô thức lui về sau hai bước. Tay phải lén lút vớ lấy gối sứ ở đầu giường.

Ôn Bình vội nói:

- Đừng kích động, ta thật sự không phải người xấu. Ta và nghĩa phụ ngươi đã đạt thành hiệp nghị. Hắn muốn ta nói với ngươi rằng, đời người, mỗi một lựa chọn đều rất quan trọng. Một bên là địa ngục, bên còn lại có thể đào nguyên. Gia nhập tông ta, ta giúp ngươi áp chế yêu tính.

- Nghĩa phụ thật sự nói như vậy?

- Ừm!

- Được, bất quá, ngươi giúp ta khống chế yêu tính trước, sau đó hãy tính tới chuyện ta có gia nhập tông của ngươi hay không.

- Có thể!

- Vậy mà ngươi cũng đáp ứng?

Hoài Diệp ngây ra một lúc. Thậm chí, nàng còn cho rằng mình nghe lầm. Sao hắn ta lại đáp ứng một cách đơn giản như vậy? Nàng xoay người ra khỏi phòng, vội vàng đi tìm nghĩa phụ.

Theo như nghĩa phụ, tên Ôn Bình này quả thực có điểm đáng tin cậy, cũng có được năng lực đặc thù.

Nàng còn tưởng hắn là một tên lừa đảo cơ đấy! Nào có ai như hắn, chẳng chút suy nghĩ đã đáp ứng yêu cầu của nàng.

Lòng tin được khẳng định, nhưng Hoài Diệp vẫn không cảm thấy Ôn Bình có cái gì hay ho. Bởi vì hắn còn quá trẻ.

Có vị chưởng môn nào trẻ tuổi như hắn không?


Đêm dần dần sâu, không gian tĩnh lặng.

Ôn Bình không định ở lại qua đêm, hắn ngồi lên chuyên xa của Dương Nhạc Nhạc, hồi Vân Lam Sơn.

Đương nhiên, Hoài Diệp cũng bị Ôn Bình lôi kéo đến Bất Hủ tông. Yêu trù Hoài Không không phản đối, Dương Tông Hiền cũng không nói gì thêm. Nếu như là người bình thường, giữa đêm hôm ra khỏi cửa, với tư cách là trưởng bối, bọn họ nhất định sẽ ngăn cản. Bởi vì trong đêm tối không biết có bao nhiêu nguy hiểm đang rình rập. Thế nhưng… Bọn họ không phải là người bình thường.

Gặp phải cướp của… Xem như bọn chúng không may.

Gặp phải cướp sắc… Chỉ trách chúng ra đường không xem hoàng lịch.

Gặp phải cả hai… Cũng chỉ có thể trách lão thiên bất công. Chặn đường một tên gia hỏa Luyện thể ngũ trọng, một tên keo kiệt Luyện thể bát trọng cùng một gã cuồng tu luyện Luyện thể thập tam trọng? Hậu quả… khỏi phải bàn.

Lúc rời khỏi Dương phủ, tính tình cổ quái của Hoài Diệp khiến Ôn Bình có chút bất đắc dĩ. Nàng sống chết không chịu ngồi cùng xe ngựa với hắn, làm hắn phải lấy gương soi mấy lần xem bộ dạng mình có ghê tởm đến vậy không.

Hoài Diệp một hai muốn tự điều khiển xe, lại còn không cho phép người khác ngồi cùng xe.

Nghe Ôn Bình nói địa điểm xong, nàng lập tức vung roi, người và xe lao vào màn đêm.

Thấy thế, Hoài Không bất đắc dĩ nhìn Ôn Bình cười cười:

- Để Ôn tông chủ chê cười, nữ nhi theo ta vào nam ra bắc đã quen, cho tới bây giờ chỉ thích một mình điều khiển xe ngựa, còn nói rằng đây là tự do cơ bản của con người.

Nghe xong, trong lòng Ôn Bình không khỏi nghĩ xa hơn một chút.

Một đầu Ba Xà lại hết lần này đến lần khác bồi dưỡng tính cách thuộc về nhân loại?

Đúng là nhàm chán!

So với mấy chuyện không liên quan này, Ôn Bình càng không hiểu cách nghĩ của Hoài Không hơn:

- Yêu trù tiền bối, chẳng lẽ ngươi không hề lo lắng nữ nhi của mình sẽ gia nhập Bất Hủ tông ư? Vạn nhất nàng nhập tông ta, ngươi chỉ có thể lưu lạc chân trời góc bể một mình mà thôi.

Hoài Không thu hồi tầm mắt, cười đáp:

- Ta yêu nữ nhi của ta, cũng hi vọng nàng có thể vĩnh viễn bồi bên cạnh ta. Nhưng không có nghĩa là ta sẽ làm như vậy. Nàng có nhân sinh của mình, cũng có giấc mộng của mình, người làm phụ thân như ta, chuyện có thể làm không nhiều. Huống hồ, hiện tại, không phải nàng vẫn đang ở bên cạnh ta hay sao?

- Yêu trù tiền bối có thể nghĩ như vậy là tốt rồi!

Chắp tay hành lễ, sau đó, Ôn Bình bước lên xe.

Tiếng vó ngựa dần dần biến mất trong đêm đen.


Xe ngựa dừng lại dưới chân Vân Lam Sơn, vén rèm bước xuống, Ôn Bình nhìn thấy một cỗ xe khác dừng phía trước, trên xe, Hoài Diệp đang ngồi chờ bọn họ.

Lúc nhìn thấy Ôn Bình, Hoài Diệp ghét bỏ nói:

- Nguyên lai là tông chủ Bất Hủ tông.

Ôn Bình thản nhiên hỏi:

- Có vấn đề gì à?

- Vấn đề lớn!

Bởi vì Bất Hủ tông đã cùng đường mạt lộ rồi, người đi hết, chỉ còn lại cái vỏ rỗng.

- Có vấn đề à? Sao ta không cảm thấy gì hết vậy!

Dương Nhạc Nhạc phân phó phu xe hồi Dương phủ, sau đó dẫn đầu tiến lên núi. Một bước ba bậc thang, đi như bay.

- Sao người cũng đến?

Dương Nhạc Nhạc không quay đầu lại, nhàn nhạt đáp:

- Ta là đệ tử Bất Hủ tông, không đến đây thì đến đâu?

- Ngươi tu hành ở một cái tông môn xuống dốc?

- Ai nói với ngươi là tông môn xuống dốc, không thấy đại tu sĩ Luyện thể thập tam trọng đứng sau ngươi à?

- Hả?

Hoài Diệp vô thức quay đầu, liền nhìn bạch diện thư sinh Vân Liêu. Lúc thấy hắn phía ngoài Dương phủ, nàng còn tưởng là người của Dương gia. Dù sao, với tư cách là Dương gia gia chủ, lại thêm đối nhân xử thế hòa ái dễ gần, chắc chắn có cường giả nguyện ý phụ tá Dương thúc thúc.

Ai ngờ vị tiền bối này lại là người của Bất Hủ tông đâu chứ?

Một cái tông môn xuống dốc lại tuyển được đệ tử thiên tài 15 tuổi Luyện thể ngũ trọng cùng với đại tu sĩ Luyện thể thập tam trọng?

Chẳng lẽ bọn người kia đều nói dối nàng?

Hoài Diệp không nói gì thêm, hiếu kỳ đuổi theo sau Ôn Bình, tiến lên đỉnh Vân Lam Sơn.

Trên đường đi, Ôn Bình không trò chuyện với nàng, cũng không nói đến chuyện gia nhập Bất Hủ tông, cứ trầm mặc mà đi. Trong đêm tối, tiếng bước chân ba người đan xen vào nhau, tựa như một cái đàn tỳ bà bị tên mù âm nhạc nào đó gảy lung tung cả lên.

Lúc gần đến bậc thang cuối cùng, Hoài Diệp thấy được một con chó cao hơn nửa người, bên cạnh còn có một lão nhân đã trăm tuổi.

Phàm cẩu, lão giả tuổi về chiều, quả nhiêu, Bất Hủ tông thật sự không còn là một cái nhị tinh tông môn huy hoàng lúc trước.

Trước kia, lúc nàng đến Bất Hủ tông, ngay cả tạp dịch bình thường cũng là Luyện thể tam trọng.

Bất quá, nàng chợt thấy nữ hài đi ra từ phía sau lưng lão nhân. Tuổi của nàng kia so ra lớn hơn nàng, rất xinh đẹp. Mặc dù nói bất kể nam hay nữ đều thích những thứ mỹ lệ, thế nhưng vẻ đẹp của nàng kia tựa hồ rất đặc biệt.

- Đây là Triệu Tinh, cũng là đệ tử Bất Hủ tông, nàng nhập môn sớm hơn ngươi, về sau ngươi phải gọi nàng sư tỷ...

Nói được một nửa, Ôn Bình quay đầu liếc nhìn Hoài Diệp, liền thấy nàng bước lên phía trước hai bước, ngón tay chỉ về phía Triệu Tinh, miệng xuýt xoa, hơn thế nữa, nàng còn đi vòng quanh đối phương, vẻ mặt không biết là kinh ngạc hay là nghi hoặc.

Đột nhiên, Hoài Diệp dừng bước, sau đó chỉ vào Triệu Tinh, hỏi:

- Ngươi là Giao Nhân nhất tộc?

Đồng thời, trong đầu này xẹt qua những lời phụ thân từng nói.

Trong 108 hồ, có một chủng tộc trời sinh cao quý, đó chính là Lăng Ngư tộc. Bẩm sinh nửa người nửa cá, huyết thống cao quý, là hoàng tộc trong đại hồ.

Hiếm có ai nhìn thấy chủng tộc này, những người thấy được bọn họ... Ai mà không phải là nhân vật phong vân một cõi trong Thiên Địa hồ?

Phụ thân nàng đã phiêu bạt suốt vài thập niên, thế nhưng chưa từng nhìn thấy Lăng Ngư.

Đối mặt với sự kinh ngạc của Hoài Diệp, Triệu Tinh chỉ lạnh lùng đáp lại một câu:

- Ta quen ngươi hả?

Kế đó, nàng hành lễ với Ôn Bình và Vân Liêu, rồi quay sang nhìn hai cánh tay rỗng tuếch của Dương Nhạc Nhạc.

- Nhạc Nhạc, ngươi bảo đi mua gia cụ, đâu rồi?

Dương Nhạc Nhạc ngượng ngùng cười, vội giải thích:

- Chậc, điếm lão bản sẽ đích thân đưa gia cụ đến, ngươi yên tâm, mấy thứ ngươi muốn, ta đều mua đủ.

- Vậy hôm nay ngươi đi làm gì, đến tối vẫn phải ngủ sàn nhà!

- Trong nhà có chút chuyện, mãi đến giờ mới quay về được. Ngươi có giúp ta dọn dẹp phòng không?

Triệu Tinh nhàn nhạt đáp:

- Không!

Hẳn là cảm thấy chữ này còn chưa đủ chọc điên Dương Nhạc Nhạc, nàng lại bồi thêm một câu:

- Còn có hai canh giờ nữa là qua giờ tý. Ta thấy đêm nay ngươi không ngủ được rồi!

- Không thể nào, còn có hai canh giờ thôi hả? Đáng chết, vậy chẳng phải hôm nay lãng phí vô ích 9 canh giờ sao?

Dương Nhạc Nhạc biến sắc, hắn chẳng hơi đâu nghĩ đến chuyện dọn dẹp phòng, ngủ bẩn thì cứ ngủ bẩn đi.

Hôm qua hắn đã nhịn được một đêm, chẳng lẽ hôm nay nhịn không được?

Dương Nhạc Nhạc lao vào màn đêm, Triệu Tinh hả hê nhìn theo bóng lưng hắn, nhoẻn miệng cười:

- Ai bảo ngươi không chịu về sớm, giờ mới biết đau lòng?




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch