Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 27: Nhiệm Vụ Mới: Tuyển Đầu Bếp

Chương 27: Nhiệm Vụ Mới: Tuyển Đầu Bếp




By:truyendichgiare.com.


- Thật sự?

Nghe thấy những lời này, Hoài Không tựa như một người đang vơi xuống vực đột nhiên bắt được một cành cây, có lẽ nó không thể cứu mạng, nhưng có thể khiến hắn lần nữa hi vọng, đối với tương lai càng có thêm trông mong.

Ôn Bình lập tức gật đầu, khiến cả người Hoài Không run lên.

- Chớ nói là một yêu cầu, dù là mười cái yêu cầu, chỉ cần ta đủ năng lực, Ôn tông chủ cứ mở lời.

- Rất đơn giản! Chỉ cần yêu trù tiền bối nguyện ý gia nhập Bất Hủ tông ta, chuyện yêu tính, ta nhất định làm được.

- Chuyện này…

Vừa nãy còn mạnh miệng, Hoài Không đột nhiên do dự.

Ôn Bình bất đắc dĩ nhún vai.

Quả như hắn liệu, chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy.

- Yêu trù tiền bối, chẳng phải ngươi nói mười yêu cầu cũng đáp ứng sao? Nháy mắt đã thay đổi rồi à?

- Chuyện khác có thể, riêng việc gia nhập Bất Hủ tông quả thực ta không làm được. Ta là một kẻ thích lang thang khắp nơi, một khi dừng lại, cũng đồng nghĩa với mất đi lẽ sống. Dừng bước… Chẳng khác nào khí độc…

Càng nói, giọng Hoài Không càng thêm ý vị thâm trường, hắn nặng nề thở ra một hơi, dường như đã tiếp nhận số mệnh đáng buồn.

Trong tiếng thở dài xen lẫn sự bất lực, cũng có cô tịch.

- Yêu trù tiền bối, ta rất kính nể cách sống của ngươi. Nhưng giữa tự do và thân nhân, ngươi vẫn phải chọn một. Ngươi nguyện ý mang nàng phiêu bạt khắp nơi, sau đó chờ nàng một lần nữa biến thành yêu? Chỉ cần ngươi đáp ứng gia nhập Bất Hủ tông, chuyện của nữ nhi ngươi chính là chuyện của ta.

- Ôn tông chủ, thứ ta khó tòng mệnh. Có yêu cầu khác cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được, có chết vạn lần cũng không từ chối…

Ôn Bình:

-…

Cứ như vậy cự tuyệt?

Dương Tông Hiền đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện thật lâu, hắn biết rất rõ tính tình vị bằng hữu của mình. Thế nhưng hắn lại không hiểu, vì sao Ôn Bình nhất quyết muốn lão bằng hữu của mình gia nhập Bất Hủ tông. Thực lực Hoài Không chỉ mới là Luyện thể bát trọng mà thôi.

Rất bình thường, chừng hai năm nữa, nhi tử của hắn đã có thể đuổi kịp Hoài Không.

- Ôn tông chủ, vị lão hữu này của ta xác thực là một người không thể dừng lại, cả đời đều phiêu bạt. Chỉ cần Ôn tông chủ nguyện ý tương trợ, Dương mỗ sẽ đáp tạ vạn kim.

- Được rồi, ta không hứng thú với vạn kim.

Trước mặt cải tạo kiến trúc miễn phí với Hoàng cấp trung phẩm công pháp, vạn kim là cái đinh gì?

Đủ để liếc nhìn Hoàng cấp trung phẩm công pháp một cái? Hay là mua được một góc của nó?

Vân Liêu đứng bên cạnh ngây ra, có chút không biết phải làm sao.

Vạn kim cũng không được?

Với số kim tệ đó, đủ để xây dựng một cái nhất tinh tông môn rồi đấy!

Chả biết tông chủ nhà mình đang nghĩ cái gì?

Nhập môn thu phí, trọng lực trường cũng thu phí, hiện tại, tiền chạy đến trước mặt, hắn lại bảo không cần?

Hoài Không thở dài nói:

- Ta còn có những thứ khác.

- Ngừng, ta không lấy bất kỳ thứ gì, ngươi đáp ứng, ta giúp ngươi, không đáp ứng, vậy xem như xong.

Ôn Bình dừng lại một hồi, lại nói:

- Kỳ thật, yêu trù tiền bối, không phải là ta muốn hạn chế tự do của ngươi, đến Bất Hủ tông, ngươi chỉ cần làm hai bữa cơm là được. Thời gian còn lại tùy ngươi thích làm gì thì làm.

- Vì ăn? – Vân Liêu nhịn không được hô lên một tiếng, thiếu chút nữa hắn không đứng vững.

Lý do này thật sự có hơi… quá cường đại.

Tông chủ nào cũng tùy hứng như vậy sao? Vạn kim không được, mấy thứ khác không được, chưa kể, đồ vật Hoài không xuất ra rất có thể so với vạn kim còn trân quý hơn.

Nhưng Ôn Bình hết lần này đến lần khác chỉ nghĩ đến… Ăn.

Nghe có chút ngây thơ, thậm chí có chút tùy hứng, nếu như không phải sớm biết rõ Ôn Bình, hắn thật sự sẽ nghĩ nam nhân trước mặt thực chất chỉ là một tiểu nam hài.

Lúc nghe thấy mấy lời này, phản ứng của Hoài Không có hơi khác thường, hắn cười khẽ:

- Hóa ra là người đồng đạo.

- Kỳ thật ta chỉ là một kẻ tham ăn mà thôi! Yêu trù tiền bối, thế nào, cũng chỉ là hai bữa cơm, ta liền giúp ngươi giải quyết yêu tính trên người nữ nhi, loại giao dịch này… Thấy thế nào cũng đều là ngươi có lợi. Nếu là ta, ta đã đáp ứng lâu rồi.

- Ta dừng lại không được, không bằng, để nữ nhi của ta gia nhập Bất Hủ tông?

- Yêu trù tiền bối, ý của ngài là…?

- Nữ nhi theo ta phiêu bạt sáu năm, những thứ khác không học được, nhưng trù nghệ lại được bảy tám phần. Ngoại trừ một vài món ăn có vị đặc biệt, nàng sẽ không làm, còn lại, hết thảy đều tinh thông.

- Thật sự?

- Lừa ngươi làm gì? Nếu như chỉ vì ăn, món ăn nữ nhi ta làm đủ để ngươi thỏa chí.

- Được.

Ôn Bình khẽ gật đầu, ánh mắt chiếu về phía Hoài Diệp đang ngủ say, sờ sờ cằm như có điều suy nghĩ.

Người ngoài nhìn thấy cứ tưởng hắn đang trầm tư, nhưng trên thực tế là Ôn Bình đang hỏi hệ thống xem có thể chọn Hoài Diệp hay không. Lần này, xem như Ôn Bình hắn may mắn, tuy Thao Thiết cự tuyệt, nhưng nghĩa nữ của hắn lại vừa đủ tiêu chuẩn tuyển chọn.

Đúng lúc này, Hoài Không đột nhiên nói:

- Bất quá, Ôn tông chủ, nữ nhi của ta có nguyện ý gia nhập Bất Hủ tông hay không... Phải dựa vào chính ngươi! Người làm phụ thân như ta không có quyền lên tiếng, nàng muốn đi hay ở, phải do nàng quyết định.

- Thử xem sao!

Ôn Bình không dám đánh cược, chỉ sợ lỡ như tiểu Ba Xà này mắc bệnh “luyến phụ”, đến chết cũng không chịu rời khỏi Hoài Không… Vậy chẳng phải công toi à?


Chẳng biết từ lúc nào, sắc trời đã dần dần tối.

Tại hậu viện bên trong sương phòng, Ôn Bình chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài, mưa dần dần nhỏ đi.

Bỗng nhiên, sau lưng vang êm tiếng “sột soạt”.

Hoài Diệp lờ đờ mở mắt, xốc chăn lên, hô:

- Phụ thân!

Ôn Bình lên tiếng:

- Đừng gọi, yêu trù tiền bối có việc bận.

- Ngươi là ai? – Hoài Diệp cảnh giác nhìn hắn, bất quá, vừa liếc mắt một cái, mặt nàng đã ửng hồng.

- Ta? Ta đến để giúp ngươi, không hơn.

Ôn Bình ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn thẳng vào mắt Hoài Diệp:

- Khí sắc của ngươi đã tốt hơn nhiều, không còn tái nhợt như lúc nãy.

Hoài Diệp vô thức sờ sờ mặt mình, sau đó nói tiếp:

- Nói! Rốt cuộc ngươi là ai?

- Một người có thể giúp ngươi ngăn chặn yêu tính trong cơ thể.

- Ngươi ư?

Dứt lời, Hoài Diệp nhìn Ôn Bình một lượt từ trên xuống dưới, hơn nữa, nàng còn đi đến cạnh hắn, giơ ngón tay xinh đẹp chỉ chỉ lên người hắn, tỏ vẻ khiêu khích. Hẳn là trong lòng nàng đang cười nhạo Ôn Bình, mà cũng có thể nàng sắp cười thẳng vào mặt hắn.

Hoài Diệp đi khắp Đông hồ, chưa từng nghe nói có biện pháp ức chế yêu tính, bây giờ, lời này lại xuất phát từ một tên gia hỏa chỉ lớn hơn nàng có mấy tuổi.

Nghe thế nào cũng thấy buồn cười!

Nên biết, nghĩa phụ của nàng đã từng hỏi ba vị đại yêu tu luyện đến Thông Huyền cảnh, bọn họ sống đến trăm năm, qua cầu sợ còn nhiều hơn đường hắn đi.

Đối với yêu tính của nàng, bọn họ đều thúc thủ vô sách, chỉ đề điểm một con đường có hi vọng nhất, chính là đả thông mạch môn tầng thứ nhất. Bởi vì sau khi đả thông mạch môn, quá trình tu hành sẽ ẩn chứa vô vàn biến số.

Kết quả như thế nào… Không ai biết trước được.

Ôn Bình nhún nhún vai, bày ra vẻ mặt không sao cả, kế đó, hạ giọng nói:

- Tiểu Ba Xà, ngươi sợ Long không?




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch