Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 44: Kiếm Chỉ Bất Hủ Tông

Chương 44: Kiếm Chỉ Bất Hủ Tông




By:truyendichgiare.com




----------

- Vậy thì cho ta thăng cấp.

- Một lần thăng cấp chủ điện cần 5 vạn kim. Số lượng kim tệ Kí Chủ có hiện tại không đủ thăng cấp.

- Năm vạn kim? Ăn cướp à?

- Chủ điện là bộ mặt của một tông, là nơi thiêng liêng nhất, đương nhiên, phí thăng cấp cải tạo sẽ tương đối đắt một chút.

- Được rồi, ta không thăng cấp chủ điện, tìm kiến trúc khác thăng cấp vậy.

- Kiến trúc có thể thăng cấp tại Vân Lam Sơn thật ra không nhiều, một vài nơi râu ria có cải tạo thì cũng chẳng dùng vào việc gì, ví dụ như Thiên điện. Hiện tại, nhân số Bất Hủ Tông quá ít, căn bản là không cần dùng.

Cuối cùng, Ôn Bình cảm thấy Bất Hủ Tông hiện còn thiếu một thứ. Tăng tốc tu luyện đã có, mạch thuật cũng có, chỉ cần một nơi rèn luyện nữa là đủ.

Xuất Nhiễu Sơn trước kia là nơi thí luyện của Bất Hủ Tông, thăng cấp cải tạo sân thí luyện có lẽ cũng là một ý hay.

- Hệ thống, ta muốn cải tạo sân thí luyện trên Nhiễu sơn, cần tốn bao nhiêu kim tệ?

Con trỏ rơi vào bên trái địa đồ Vân Lam Sơn, đó là một ngọn núi tương đối thấp.

- Thăng cấp cần 1 vạn kim tệ.

- Được, vậy thì thăng cấp chỗ đó đi.

Giao xong 1 vạn kim, tin tức thăng cấp của hệ thống hiện ra.

Thời gian thăng cấp sân thí luyện còn lại: 30 giờ.

Nhận được năng lực đặc thù: Chiến cảnh.

- Chiến cảnh?

- Ta sẽ phổ cập một chút kiến thức cho Kí Chủ, những kiến thức này chỉ khi tiếp xúc với Thông Huyền cảnh mới có thể biết được. Mạch môn thứ nhất tên là Khiếu Địa Phá, nằm ở cổ tay trái. Sau khí đả thông nó, ngoài cổ tay trái sẽ xuất hiện một cái mạch môn.

- Ta đã biết, nhưng nó có liên quan gì đến chiến cảnh?

- Điểm khác biệt lớn nhất giữa Thông Huyền cảnh và Luyện thể chính là một cái tồn trữ khí dùng cho chiến đấu, cái còn lại là lợi dụng khí tiến hành chiến đấu, không cần lo lắng cạn kiệt khí, bởi vì tần suất chấn động của mạch môn và tần suất chấn mạch của thế giới đồng bộ, khí có thể liên tục hội tụ tại mạch môn, hình thành mạch khí.

- Nhưng ngoài thế giới này, còn có một không gian gọi là Cảnh. Ở đó, tần suất chấn mạch hoàn toàn khác biệt với thế giới bên ngoài. Nếu như nói hiện tại ngươi đang đứng trong một thế giới mà tần suất chấn mạch là được thẳng, vậy thì… Trong Cảnh, tần suất chấn mạch là đường cong. Tương ứng, trong thế giới của Cảnh, tất cả mọi thứ đều vặn vẹo, Thông Huyền cảnh không có cách nào sử dụng dòng khí không cạn kiệt như đã nói ở trên. Nếu như Chiến Cảnh được hình thành trong sân thí luyện, tuy nó không phải là một phương thế giới, nhưng tần suất chấn mạch của nó có thể tạo ra một loại năng lực vặn vẹo đặc thù. Chỉ cần ngươi tiến vào Chiến Cảnh, thứ đó sẽ sinh ra, cường đại hơn ngươi, so với ngươi hắn còn hiểu ngươi hơn, hắn có thể liếc mắt đã nhìn thấu nhược điểm của ngươi, đi ngược lại thói quen của ngươi…

- Sau đó thì sao?

- Để ngươi đối mặt với địch nhân lớn nhất của đời mình, kẻ hiểu ngươi rõ nhất, cũng là chính ngươi! Tu hành trong đó, nhược điểm, thói quen, điểm yếu, tất cả sẽ được rèn luyện, mài giũa. Nếu có thể thắng chính mình, vô địch cùng cảnh, đánh thắng đối thủ vượt cấp chỉ là chuyện thường. Chiến đấu thì là cái gì, cùng một cảnh giới, cái so không phải là lực lượng, lại càng không phải thứ gì khác, mà là… Tâm tính!

- Tâm tính?

- Đúng, một người tâm tĩnh, sẽ không dẫn đến sai lầm. Dù cho chỉ một sai lầm nhỏ cũng đủ để địch nhân đâm kiếm vào tim ngươi, kết thúc trận chiến. Tu hành trong chiến cảnh, chống lại kẻ địch lớn nhất của bản thân, thời thời khắc khắc đều mắc phải sai lầm, dần dà, loại bỏ nhược điểm của bản thân, đồng thời có thể rèn giũa ra tâm tính không gợn sóng, không sợ hãi, từ đó, đào thải toàn bộ nhược điểm, không còn lại gì.

- Đã hiếu, hóa ra năng lực của Chiến Cảnh là vậy. Chiến thắng chính mình, tiêu trừ nhược điểm, cường hóa tâm tính.

Ôn Bình đoán là nếu như có thể hoàn thành ba thứ này, vô địch cùng cảnh là chuyện nằm trong tầm tay.

Ngươi có thể thắng được người hiểu rõ người nhất thì có thể thua trong tay kẻ địch không biết tiếp theo ngươi sẽ ra quyền thế nào sao?

Tri kỷ e rằng cũng có thể trăm trận trăm thắng!


Kháo Sơn tông.

Sau đêm hôm qua, toàn bộ Kháo Sơn tông từ trên xuống dưới tràn ngập bi thương. Bất quá là vị trưởng lão nào mất thì không ai biết, bởi vì dường như cao tầng tông môn đã đè tin tức này xuống.

Rất châm chọc chính là người của Kháo Sơn tông lại vì vị trưởng lão ngay cả tên cũng không có này mặc niệm. So với một nhà vật lý học vĩ đại đột nhiên mất càng thêm châm chọc buồn cười, ai cũng cầu nguyện cho hắn trong khi hắn đã làm gì cũng không biết.

Nhưng bọn họ vẫn cầu nguyện đấy thôi, cứ như là một thói quen. Có lẽ là thấy mọi người đều làm vậy, mình nếu không làm thì sẽ trở thành dị loại, bị cô lập, bị xem thường.

Thân nhân mất còn chưa thấy bọn họ bi thương như vậy đâu!

Hoa Liêu, trưởng lão Chấp Pháp đường của Kháo Sơn tông, từ đêm qua đến giờ, hắn không hề chợp mắt. Đương nhiên, hắn cũng không phải là kẻ ngủ mở mắt như Trương Phi. Một đêm tẩy lễ, khuôn mặt già nua cùng với mái tóc muối tiêu càng thêm già nua.

Tông chủ hạn trong ba ngày phải tra ra nguyên nhân, nhưng suốt đêm hôm qua, hắn đi một vòng Thương Ngô thành mà chẳng tra ra chút manh mối.

Thẩm vấn 13 tên được cho là đã gặp qua Dương Hoa lúc chạng vạng ngày hôm qua, thế nhưng không một câu nào hữu dụng.

Lại đem một gã thương hộ ở chân núi Vân Lam Sơn ra tra hỏi, chỉ cần dậm chân một cái đã dọa hắn run bần bật, mém chút tè ra quần. Vậy mà lúc Hoa Liêu hỏi đến, hắn chỉ biết cúi đầu, không nói chuyện, run run quỳ gối trên nền gạch.

- Sư tôn, chính miệng hắn nói với ta, hôm qua, lúc chạng vạng tối, hắn có thấy bọn người Dương trưởng lão lên Bất Hủ Tông.

Người vừa nói là một vị thiếu niên lang. Còn gã thương hộ đang quỳ trên đất kia chính là người đêm qua hắn chộp tới, chủ một tiệm may dưới chân Vân Lam Sơn.

Hoa Liêu lạnh giọng hỏi:

- Xác định?

Thiếu niên lang đáp:

- Chính xác, đồ nhi đoán sáng ngày hôm qua, Dương trưởng lão đã ra ngoài xử lý vài việc, sau đó đi đến Bất Hủ Tông. Nếu không, vì sao ngài lại không tra được bất kỳ thứ gì ở những nơi khác?

Hoa Liêu không để ý đến đệ tử bên cạnh mình, mà chiếu ánh mắt về phía lão bản mập mạp kia, sầm mặt, dùng giọng nói lạnh như băng hỏi:

- Lúc chạng vạng tối, Dương trưởng lão thật sự đến Bất Hủ Tông? Hắn đi lên đó rồi còn xuống không?

- Bẩm đại nhân, giờ Dậu hôm qua, tiểu nhân trông thấy Dương trưởng lão mang theo một đám người lên núi. Về phần… Về phần rời đi lúc nào thì tiểu nhân thật sự không biết, lúc đó tiểu nhân đã đóng cửa.

Ông chủ tiệm dập đầu “ba ba” trên nền gạch, ý định dùng ngôn ngữ và hành động xin Kháo Sơn tông bỏ qua cho hắn. Đầu đập đến mức nở hoa thế nhưng hắn vẫn không dám ngừng lại.

Nói chơi, mệnh so với tôn nghiêm, cái nào quan trọng hơn?

Hoa Liêu không để ý đến hắn, chỉ nhìn về một phía, thì thào tự nói:

- Giờ Dậu lên Bất Hủ Tông, giờ Tuất sinh mệnh ngọc vỡ nát, khoáng cách không đến một canh giờ. Xem ra, xác suất Dương trưởng lão chết ở Bất Hủ Tông rất lớn.

- Mạt Ảnh, đêm nay ngươi đến Bất Hủ Tông một chuyến, nhìn xem Bất Hủ Tông có vật gì hay đã xảy ra chuyện gì. Nghe đồn Dương Nhạc Nhạc của Dương gia đã nhập Bất Hủ Tông, có thể là lúc tông chủ ly khai để lại thứ bảo vật gì đó. Hiện tại ngươi đã là Luyện thể thập nhất trọng, đừng phạm phải sai lầm như Dương Hoa, chỉ cầm bắt một người về thẩm vấn là được.

Trong góc tối, một bóng người hiện thân, khẽ gật đầu một cái, sau đó tựa như con dơi, biến mất trong màn đêm.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch