Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 45: Bị Dọa Đến Không Dám Lên Núi

Chương 45: Bị Dọa Đến Không Dám Lên Núi




By:truyendichgiare.com




----------

Sau khi rời khỏi Kháo Sơn tông, Mạt Ảnh một đường phóng ngựa hướng về phía Vân Lam Sơn.

Nói đến Mạt Ảnh, cái tên này vốn dĩ chẳng có danh tiếng gì tại Thương Ngô thành, thế nhưng nếu nhắc đến Thợ săn bóng đêm, thì cái danh xưng này khiến cho rất nhiều người phải khiếp sợ.

Một thợ săn ẩn núp trong đêm đen, chỉ cần là con mồi hắn nhắm thì đều biến mất vô thanh vô tức, cho nên địa vị của hắn trong Chấp Pháp đường ngang ngửa với Hoa Liêu.

Hoa Liêu là tu sĩ Luyện thể thập tam trọng, hiển nhiên đủ sức ngồi vào vị trí trưởng lão, thế nhưng một tu sĩ Luyện thể thập nhất trọng như Mạt Ảnh lại đứng thứ hai thì có thể thấy được rất rõ thực lực của hắn.

Kỳ thật, hắn có được địa vị như vậy là bởi vì đại sự hắn đã làm một năm trước.

Thời điểm đó, hắn mới chỉ là tu sĩ Luyện thể thập trọng, cảnh giới Luyện thể thập nhất trọng, Luyện thể thập nhị trọng trên hắn không nhiều, nhưng cũng không ít.

Hào quang của mỗi người so ra đều chói mắt hơn hắn, khi đó, hắn chẳng khác nào con mèo nhỏ trốn ở góc tường, chẳng ai chú ý đến.

Vừa vặn, đó là khoảng thời gian Bất Hủ Tông phát sinh rung chuyển, nhân tâm bắt đầu tan rã, Kháo Sơn tông muốn bắt lấy cơ hội quật khởi.

Quật khởi đương nhiên không thể thiếu tiền và tài nguyên. Nhưng không đủ thì phải làm sao? Chỉ có thể cướp từ tay thương hội trong Thương Ngô thành. Trong vòng 2 tháng, Kháo Sơn tông liên tiếp giành được bảy, tám cái thương hội dưới trướng Bất Hủ Tông, khiến bọn họ quy phục.

Trong đó có một gia tộc vẫn kiến quyết giữ lấy tín ngưỡng của mình. Tộc trưởng là một gã tu sĩ Luyện thể thập nhị trọng, khổ luyện “Kim Chung” đến mức lô hỏa thanh thuần, có thể nói là vô địch trong Luyện thể thập nhị trọng. Tất cả tu sĩ Luyện thể thập nhị trọng của Kháo Sơn tông đều thua trong tay hắn.

Tuy Bất Hủ Tông vừa phát sinh rung chuyển, không rảnh quan tâm đến chuyện Thương Ngô thành, thế nhưng Kháo Sơn tông cũng không dám xuất động tu sĩ Luyện thể thập tam trọng vì e ngại Bất Hủ Tông đột nhiên phát lực. Nên chỉ có thể bỏ qua cho cái gai này.

Nhưng kiểu gì nó cũng đâm lên người, vô cùng khó chịu!

Ngay thời điểm toàn bị Kháo Sơn tông đều thúc thủ vô sách, Mạt Ảnh lập một tổ liệp sát tạm thời.

Giờ Tý rời khỏi Kháo Sơn tông, rạng sáng quay về.

Lúc quay về, trong tay xách một cái đầu máu chảy đầm đìa, đó chính là cường giả khổ luyện “Kim Chung”.

Đánh xong trận này, Mạt Ảnh trở thành người phụ trách đội liệp sát, từ nay về sau, bắt đầu nhiệm vụ quét sạch thương hội dưới trướng Bất Hủ Tông, không đến nửa năm, Bất Hủ tông tầng cơ sở bị hắn đánh cho tan rã.

Khiến cho Bất Hủ Tông càng sớm rơi xuống vực!

Lúc trước, Mạt Ảnh có thể giết chết Luyện thể thập nhị trọng mà lông tóc vô thương, đủ để thấy sự lợi hại của hắn. Hiện tại, hắn đã là Luyện thể thập nhất trọng, thực lực tinh tiến không ít, liều mạng đối kháng với tu sĩ Luyện thể thập tam trọng vẫn có phần thắng.

Việc của Bất Hủ Tông lần này, căn bản hắn không để vào mắt, đối với hắn, chỉ là một hồi dạo chơi mà thôi.

Lúc đứng dưới chân Vân Lam Sơn, Mạt Ảnh ngước nhìn đỉnh núi, nhếch miệng cười, sau đó nhảy lên kiếm bia, chuẩn bị lẻn vào Bất Hủ Tông bằng đường rừng.

Nhưng mà, vừa nhấc chân, một cỗ khí tức khiến cho người ta sởn hết gai ốc đột ngột tiến đến gần.

- Ai?

Mạt Ảnh vội lui về sau, cách kiếm bia 10m, cả người tựa như mèo bị giẫm phải đuôi, tóc gáy dựng đứng lên. Cặp mắt ưng nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước, cảnh giác nhìn xung quanh, không bỏ sót cái gì gió thổi cỏ lay.

Hắn vừa mới có cảm giác như bị cái gì đó quét qua, cả người trở nên lạnh lẽo.

Trực giác của sát thủ nhiều năm nói cho hắn biết, trong rừng rậm chắc chắn có nguy hiểm.

Gió thổi qua đầu cành, tiếng cành cây đứt gãy, còn có tiếng ngọn cỏ xào xạt trong rừng,… Tất cả khiến cho Mạt Ảnh căng cứng người, như lâm phải đại địch, tay đặt ở đai lưng, hổ khẩu nắm chặt một thanh dao găm.

Thời gian trôi qua từng phút một, dần dà, bầu không khí yên tĩnh chung quanh khiến hắn có chút hoài nghi: Phải chăng trực giác của mình bị loạn?

Rốt cuộc, hắn bước lên núi lần nữa

Đồng dạng, chân trước vừa vượt qua kiếm bia, cỗ khí tức khủng bố kia lại ập đến.

- Vèo!

- Vèo!

- Vèo!

Mạt Ảnh vung tay, ba thanh dao găm từ lòng bàn tay hắn bay ra, lao thẳng vào rừng.

Thế nhưng, tựa như đá chìm đáy biển, dao găm vọt vào rừng sau đó biến mất vô tung, không có một chút động tĩnh.

Rừng rậm cũng không bởi vì kẻ phá rối là hắn mà thức tỉnh, chim chóc cũng không hoảng hốt bay loạn lên.

- Người nào, ra đây cho ta!

Sau khi hô một tiếng, đột nhiên, xung quanh vang lên tiếng cười âm lãnh mà cuồng ngạo, cả người Mạt Ảnh lạnh đi, cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến hắn vội lao ra khỏi rừng, lần nữa thối lui xuống chân Vân Lam Sơn, chuẩn bị tùy thời phản kích hoặc viễn độn.

Bất quá, trong lòng hắn dường như có khuynh hướng thứ hai nhiều hơn.

Lần đầu tiên hắn có cảm giác bị xem là con mồi, trong rừng tồn tại một gã thợ săn có thể giết chết hắn, lại giống như một đầu độc xà trong bóng đêm đang nhìn chằm chằm vào hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể cắm phập cái răng độc của nó lên người hắn. Một kích trí mạng.

Lần này, Mạt Ảnh chắc chắn có thứ gì đó trong rừng cây, không phải làm cảm giác của hắn sai.

Nhưng rốt cuộc đó là thứ gì?

Lại có thể khiến hắn sợ hãi đến như vậy, so với dao găm của hắn còn lạnh lẽo hơn.

Mạt Ảnh hướng về phía rừng rậm, một lần nữa hô to:

- Đi ra cho ta!

Đúng lúc này, ánh nến từ những căn nhà xung quanh liên tiếp sáng lên.

Năm sáu cái bóng đen in hình trên cửa sổ giấy, lóe lên rồi biến mất, cửa mấy căn nhà gần đó chợt mở ra, bảy, tám người bước ra. Bọn họ nhìn quanh bốn phía vài lần, cuối cùng cũng phát hiện ra Mạt Ảnh đứng dưới ánh trăng.

Cả đám hướng về phía hắn quát:

- Có bệnh hả? Đêm hôm khuya khoắt không lo ngủ, hô cái gì mà hô!

- Rầm!

Tiếng sập cửa liên tiếp vang lên.

Một ít người giận quá cho nên lực sập cửa có hơi mạnh, còn có phụ nhân sau khi vào phòng vẫn tiếp tục mắng:

- Bệnh tâm thần!

Mạt Ảnh không để ý đến bọn họ, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cánh rừng phía trước, trong mắt mang theo vài phần do dự.

Tiến vào lần nữa hay rời khỏi, đây là một vấn đề.

Nhưng lại nghĩ đến thứ đang núp trong rừng cùng tiếng cười khiến hắn khiếp vía kia, Mạt Ảnh không thể không lựa chọn phương án thứ hai: Rời khỏi!

Xoay người biến mất trong đếm tối, hắn rời khỏi Vân Lam Sơn.


Sáng hơm sau.

Ôn Bình vẫn như ngày thường, đạp trong màn sương mù tiến vào núi tu hành. Đến khi hắn quay về nhà bếp dùng điểm tâm thì đụng phải Dương Nhạc Nhạc mới vừa tu luyện từ Trọng Lực Trường ra. Trong tay tên nhóc này vẫn còn cầm xì gà sinh mệnh.

Bất quá, qua một ngày trụy lạc, điếu xì gà kia đã cụt lại càng cụt, giờ chỉ còn một khúc.

Gặp được Ôn Bình, Dương Nhạc Nhạc vội nói:

- Tông chỉ, ngài còn xì gà sinh mệnh nữa không?

- Lại mua nữa à?

- Ừ, như cũ, hai điếu. Ngày hôm qua ngài còn thiếu ta 500 kim không phải sao? Không cần thối lại!

- Mỗi ngày, một người chỉ được mua 1 điếu.” Nếu như là ngày hôm qua, Ôn Bình chắc chắn sẽ không bán nữa, bởi vì hắn cũng rất cần thứ đồ này.

Thế nhưng sau khi thăng cấp sân thí luyện, nhu cầu tài chính rất cấp bách, tựa như một cái động lớn, hắn chỉ có thể bán xì gà sinh mạng kiếm thêm chút tiền dùng để tu hành.

- Hả?

Dương Nhạc Nhạc có hơi thất vọng khi nghe Ôn Bình nói thế, kế đó, hắn hỏi:

- Tông chủ, chẳng phải cây thứ 2 ngài bán 100 kim sao? Ngày hôm qua ta còn 500 kim đều đưa cho ngài, cái này tính sao?

- Nói nữa thì một điếu cũng không cho ngươi.

Dứt lời, Ôn Bình giơ tay giả bộ muốn lấy lại xì gà trong tay Dương Nhạc Nhạc. Hiển nhiên, Tiểu Nhạc Nhạc vội tránh, ôm chặt lấy xì gà, chẳng khác nào mèo cái che chở lũ con của mình.

Sau đó, hắn chợt thở dài, nói:

- Tông chủ, ngài có thể mỗi ngày bán cho ta một điếu xì gà được không? Ngày hôm qua Triệu Tinh hút xì gà liền đột phá đến Luyện thể lục trọng, ta vốn áp phía trên, định hiển lộ một chút khí khái nam nhân, giờ thì hay rồi, toàn bộ nguyện vọng đều ngâm nước nóng.

Ôn Bình kinh ngạc hỏi:

- Triệu Tinh cũng đột phá?




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch