Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 62: Mộ Ngôn Bị Dọa Lui

Chương 62: Mộ Ngôn Bị Dọa Lui
Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: truyendichgiare.com

----------

- Cho ngươi!

Lý Hoa tiếp nhận một ngàn kim tệ từ tay Ôn Bình, móc trong ngực ra văn tự bán mình của Triệu Dịch , đưa tới.

Lý Hoa theo đó, hô to một tiếng :

- Hồ Nhị, tới đây!

Đông!

Ầm!

Một trận âm thanh lộn xộn truyền đến, sau đó Hồ Nhị từ trong góc đi ra.

- Hậu đậu, ngươi dạng này có thể làm gì?

Lý Hoa có chút phiền chán liếc mắt hắn một cái, nói tiếp:

- Hồ Nhị, từ nay trở đi, ngươi không còn là người của Long Hoa võ quán nữa, ngươi là người của hắn.

Triệu Dịch đang lúc ngẩng đầu lên nhìn về Ôn Bình, trước mắt xảy ra tình huống mà chính hắn cũng không tin tưởng.

Ôn Bình cầm tờ văn tự bán thân trong tay xé nát trước mặt mọi người.

Lý Hoa lúc đầu có chút ngây người, sau đó lại cười hắc hắc, cũng không để ý tới Ôn Bình làm gì, cất tiền vào trong ngực rồi quay người đi.

Đoán chừng là đi tìm một góc tự kỷ.

...

Trong một gian phòng tại Long Hoa võ quán, Mộ Ngôn ngồi xếp bằng, nhìn vào cuốn võ pháp trong tay, cau mày.

Lý Hoa đi vào phòng, lông mày giãn ra, có chút vui vẻ. Bởi vì hắn mua Hồ Nhị chỉ có mười kim tệ mà thôi, quay người một phát liền làm cái giao dịch lời gấp trăm lần, nằm mơ cũng khó gặp. Khi thấy Mộ Ngôn trong phòng, trên khóe miệng Lý Hoa nở nụ cười lạnh.

- Mộ Ngôn sư huynh, bên ngoài có đệ tử Bất Hủ Tông tới!

Mộ Ngôn liền gấp sách lại, trên mặt hiện ra sự âm hiểm, sau đó hướng phía Lý Hoa nói:

- Lý Hoa, đem đao của ta lấy ra. Đệ tử Bất Hủ Tông, ta nhìn một tên liền muốn giết một tên!

- Ta đi ngay!

Lý Hoa lập tức đi đến giá đỡ vũ khí, lấy xuống một cây đao, trong lòng lại tự nói: Thi Hoa sư muội, ngươi đã nghĩ giữ ấm bình như vậy, Ôn Bình chỉ có thế biến mất.

...

Thi Hoa thấy Ôn Bình xé rách văn tự bán thân, cũng không ngăn lại, mở miệng hỏi:

- Ôn Bình, ngươi dùng ngàn kim mua Hồ Nhị, sao lại xé tờ văn tự kia đi?

- Bởi vì ta không phải muốn hắn làm nô lệ cho ta, ta muốn cho hắn chính là sự tự do vô cùng quý giá cùng sự hy vọng.

Ánh mắt Ôn Bình lại lần nữa đặt trên người Triệu Dịch .

Đi thôi, cùng ta về Bất Hủ Tông, chỉ cần ngươi nguyện ý, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử Bất Hủ Tông.

Thi Hoa nghe được câu nói này liền ngây ra một lúc, kinh ngạc hỏi:

- Ôn Bình , ngươi tốn ngàn kim tệ chính là vì để hắn gia nhập Bất Hủ Tông? Khả năng ngươi còn chưa biết chuyện kinh mạch hắn đã phế rồi, căn bản là không còn khả năng tu hành. Sớm biết mục đích của ngươi, ta liền cản lại ngươi, Lý Hoa cầm ngàn kim , đoán chừng đều là cười sái quai hàm.

Ôn Bình cười nhạt một tiếng, không chút nào để ý, vỗ vỗ bả vai Triệu Dịch , nói:

- Ngươi cứ xem đi, chả bao lâu, hắn liền đứng ở một độ cao mà khiến ngươi chỉ có thể ngưỡng vọng. Về phần Lý Hoa, ha ha ha, ngay cả tư cách xách dày cho hắn cũng không có.

- Làm sao...

Thi Hoa muốn nói lại thôi, vốn nàng muốn tiếp tục khuyến cáo, nhưng mà nàng lại nhìn thấy được sự tự tin nồng đậm trong mắt Ôn Bình, trong lòng nàng bây giờ xuất hiện một thanh âm, không ngừng thì thầm:

Hắn nói không sai!

Hắn nói thật không sai!

Thi Hoa có chút kinh hãi, nàng không nghĩ tới chỉ một ánh mắt của Ôn Bình cũng có thể khiến bản tâm nàng dao động.

Chẳng lẽ Hồ Nhị này là một thiên tài tuyệt thế?

Ôn Bình chợt cười cười nói:

- Thi Hoa, hôm nay cảm ơn ngươi, ngày sau mời ngươi đi uống trà sữa.

Được rồi, ngươi đi nhanh lên đi, sự tình đó để sau lại nói. Nếu để lát nữa Mộ Ngôn sư huynh thấy mặt ngươi...

Tiếng nói đến đây liền im bặt, bởi vì nàng cảm nhận được khí tức của một Luyện thể thất trọng đang tới gần. Tại Long Hoa võ quán, người duy nhất có thực lực này chính là đệ tử của Tôn trưởng lão - Mộ Ngôn. Sau khi thầm nói không tốt, nàng muốn hối thúc Ôn Bình xách dép chạy nhanh một chút.

Nhưng mà, đã muộn!

Mộ Ngôn đã đến chỗ rẽ cửa phòng, chỉ cần tiến thêm một bước liền có thể thấy Ôn Bình mặc áo lam.

Nhưng mà vào lúc này, Mộ Ngôn vừa xách đao ra một bước, nửa người đã đập vào mắt Thi Hoa , nhưng khi ánh mắt của Mộ Ngôn nhìn thấy Ôn Bình , sắc mặt nháy mắt liền tái nhợt.

Khuôn mặt quen thuộc, ý phục quen thuộc, điệu cười nhàn nhạt quen thuộc.

Ba cái đập lại khiến Mộ Ngôn nhớ lại cảnh tượng cách đây không lâu dưới chân núi Vân Lam sơn.

Tay nắm lấy đao, thất hồn lạc phách lui trở lại, sau đó tựa vào tường, nuốt nước miếng một cái, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Lý Hoa thấy thế, mặt lộ vẻ nghi hoặc, hỏi:

- Mộ Ngôn sư huynh, ngươi làm sao vậy?

- Không có gì, ta ở đây quan sát một chút, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ngươi cũng lui xuống một chút, đừng để bị phát hiện.

Mộ Ngôn cười cười, nuốt nước miếng.

Hắn đương nhiên không dám nói thật, chuyện này là một sự sỉ nhục lớn của hắn, ngay cả sư phụ hắn khi về Kháo Sơn Tông cũng không hé miệng nói ra.

Nếu để cho tên Lý Hoa trước mắt biết hắn hóa ra lại mất mặt như vậy vậy hắn làm đại sư huynh chẳng phải mất hết mặt mũi.

Lý Hoa bị Mộ Ngôn kéo lại có chút không hiểu mô tê gì, sau khi một hồi suy nghĩ mà vẫn không hiểu gì, hắn liền mở miệng nói ra:

- Sư huynh, nếu huynh không muốn đi qua, ta liền dẫn hắn đến, ta nghĩ hắn chắc chắn sẽ tới.

- Không cần!

Mộ Ngôn kéo tay Lý Hoa trở lại, lộ ra một cái khuôn mặt xấu hổ cùng nụ cười khổ:

- Ta trước muốn đi nhà vệ sinh một chút, ngươi ở đây canh chừng hắn.

Dứt lời, Mộ Ngôn tranh thủ thời gian lui về phía sau.

Đi được hai bước, thanh âm của Lý Hoa truyền lại:

- Sư huynh, nhà vệ sinh ở hướng kia!

- Ta muốn vô đây một chút.

Mộ Ngôn nhanh chóng chạy trở lại phòng, buông cây đao xuống, sau mới thở dài một hơi.

Hắn bây giờ suy nghĩ mà cảm thấy sợ hãi, nếu quả thật cầm đao đi qua, hắn ngày mai phải ngắm gà khỏa thân rồi.

Vốn là sự tự tin tích lũy được do ba ngày trước đột phá, lúc này biến mất sạch sẽ.

Lúc này, Lý Hoa nhìn Mộ Ngôn trốn xa, trong đầu như có vài con ngựa đang phi rầm rập.

Đây là hình ảnh Mộ Ngôn tuyên bố nhìn thấy đệ tử Bất Hủ Tông liền hạ sát sao?

Sao hắn lại có cảm giác như Mộ Ngôn đang sợ nhỉ?

- Ảo giác, chắc chắn là ảo giác. Mộ Ngôn sư huynh đã là Luyện thể thất trọng, làm sao lại sợ một tên cùng đường mạt lộ như Ôn Bình.

Lý Hoa lẩm bẩm, bất quá hắn đã quên ngàn kim trong người hắn là ai đưa, nếu Ôn Bình cùng đường mạt lộ thì chắc hắn là siêu vô gia cư.

Thi Hoa sau khi tiễn Ôn Bình liền đi tới phòng Mộ Ngôn, muốn cảm ơn hắn đã khoan dung tha cho Ôn Bình.

Nàng cũng không phải lo lắng Ôn Bình bị Mộ Ngôn giết, dù sao hai người thực lực đều là Luyện thể thất trọng, chỉ khi nào đánh nhau, đệ tử Kháo Sơn Tông xung quanh sẽ vào giúp đỡ. Cho dù Ôn Bình là Luyện thể bát trọng cũng khó thoát, có câu song quyền khó địch tứ thủ mà.

Đến lúc đó, Ôn Bình rất có thể bị bắt giữ.

Cái chết của Dương trưởng lão, thượng tầng Kháo Sơn Tông điều tra ra nguyên nhân, Ôn Bình muốn sống còn khó hơn lên trời.

Chỉ là nàng cũng không biết Ôn Bình chẳng những không phải Luyện thể thất trọng, bát trọng cũng không, mà là Luyện thể thập nhất trọng rồi.

Nhưng mà, Thi Hoa còn chưa kịp mở miệng thì Mộ Ngôn ngoái đầu ra cửa sổ hỏi nhỏ:

- Ôn Bình đi chưa?

- Đã đi rồi!

Vừa nghe được câu trả lời này, Mộ Ngôn như trút được gánh nặng, đặt mông ngồi lên ghế, thấp giọng thì thầm:

- Suýt chút thì không còn đường về, may mắn, may mắn!



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch