Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 63: Mộ Ngôn Bị Dọa Lui

Chương 63: Mộ Ngôn Bị Dọa Lui




By:truyendichgiare.com

Dịch: Thiên Huyết


----------

Thương Ngô thành.

Ôn Bình dạo bước trong chợ đêm, tâm tình thoải mái, hắn hiện tại chỉ cần đưa Triệu Dịch về Bất Hủ Tông là được rồi.

Chỉ cần về đến, nhiệm vụ liền hoàn thành.

Triệu Dịch theo sát phía sau, tựa hồ có suy tư gì đó. Nhất là khi đột nhiên thu được tự do, hơn nữa có người coi trọng hắn, trong lòng đủ loại tư vị hỗn tạp, cho dù là thời kì hắn còn huy hoàng cũng không ai quan tâm hắn như vậy (thằng này mồ côi cha mẹ thì phải).

Trầm mặc hồi lâu, Triệu Dịch hỏi:

- Ngươi thật là tông chủ Bất Hủ Tông?

Ôn Bình chỉ cười, cũng không trả lời.

Hơn nửa đêm, Ôn Bình về tới chân núi Vân Lam sơn.

Lúc đi trên ngàn thềm đá, Triệu Dịch thật tin Ôn Bình là tông chủ Bất Hủ Tông, Ôn Bình dùng ngàn kim tệ để hắn gia nhập Bất Hủ Tông cũng là thật.

Đáng tiếc là tông môn này đã xuống dốc từ lâu, trở nên tiêu điều, lời đồn đãi chính là sự thực.

Nếu như nó không có xuống dốc, nếu như nó còn là Bất Hủ Tông như ngày trước thì hắn dựa vào Bất Hủ Tông báo thù sẽ có hi vọng rất lớn.

Ngay tại lúc muốn lên đỉnh núi, Ôn Bình đột nhiên quay người, hướng phía Triệu Dịch nói:

- Triệu Dịch , ngươi giao nộp phí nhập môn một chút.

- Phí nhập môn?

- Đem tiền trên người ngươi lấy ra hết đi!

- Ôn tông chủ, ngài đều dùng ngàn kim tệ để chuộc ta, cái này...

Sắc mặt Ôn Bình bỗng nhiên nghiêm túc lên, đứng vững, dùng thanh âm hùng hậu nói:

- Đây là quy củ của Bất Hủ Tông, nếu như ngươi không giao nộp phí nhập môn, vậy không thể gia nhập Bất Hủ Tông. Về sau kinh mạch hồi phục, cùng chuyện báo thù liền không liên quan đến ta.

Nói xong câu đó, Ôn Bình rất muốn nổ thêm một câu:" Một ngàn kim tệ nhập môn đều miễn cho ngươi, ngươi còn muốn thế nào? "

Triệu Dịch cũng không để ý tới đoạn "không giao nộp phí nhập môn thì không thể gia nhập Bất Hủ Tông" mà là quan tâm tới phần sau.

- Tông chủ, người vừa nói khôi phục kinh mạch?

Trên khuôn mặt Triệu Dịch , hưng phấn cùng hy vọng giống như củi khô vậy, nháy mắt liền bị câu nói của Ôn Bình nhóm lửa.

Hưng phấn là củi, hi vọng là lửa, trong đêm tối càng đốt càng cháy to. Cháy to lan sang cánh rừng, đợi mãi mà lửa chẳng dừng, bực mình về ngủ mặc rừng cháy to.

Thôi bỏ qua phần cháy rừng.

Triệu Dịch nhìn chằm chặp Ôn Bình, ánh mắt trở nên mười phần kích động.

Từng có lúc, hắn đã ảo tưởng rằng kinh mạch của mình có thể khôi phục, như vậy hắn có thể tiếp tục tu hành, dù là dùng cả đời đạt tới thông huyền cảnh cũng được. Hắn không sợ khổ sở, chỉ sợ không có cách nào thay cha mẹ cùng muội muội báo thù.

Nhưng để kinh mạch khôi phục thì cần bảo vật, mà bảo vật này quá trân quý, có tiền cũng khó mua. Ngay cả hắn tự bán thân mình cũng chỉ có mười kim tệ mà thôi.

Hắn đã từng may mắn nhìn thấy một vật có thể củng cố lại kinh mạch, giá rẻ lắm, có năm vạn kim mà thôi.

Năm vạn kim, bán đi nửa cái Triệu gia cũng không đạt tới con số đó nữa là.

Ôn Bình gật đầu, trả lời:

- Khôi phục kinh mạch mà thôi, chuyện nhỏ như con thỏ nằm trong giỏ.

- Phí nhập môn, ta nộp!

Triệu Dịch bắt đầu lục lọi trên người.

Trong ngực một cái.

Trong tay áo một cái.

Trong bốt giày một cái.

...

Cuối cùng, lật trong ồng quần ra một cái.

Tổng cả có hai mươi hai mai kim tệ được giấu ở khắp ngõ ngách trên cơ thể.

Sau khi thu hồi hai mươi hai mai kim tệ này, Ôn Bình mang theo Triệu Dịch tới phòng bếp.

Hoài Diệp còn đang làm đồ ăn khuya, nhìn thấy Ôn Bình đến liền đi rư chào hỏi:

- Tông chủ, ngài trở về!

- Ừm.

- Đây là sư đệ mới sao?

- Phải, hắn tên Triệu Dịch , về sau chỉ điểm hắn một chút, bây giờ cho hắn ăn trước đi!

Hoài Diệp bưng đồ ăn tốt nhất trong bếp đi ra, nói:

- Liền ăn đồ ăn khuya của Dương Nhạc Nhạc đi.

Gắp một miếng đưa vào trong miệng, Triệu Dịch thán phục một tiếng:

- Ngon quá!

Ôn Bình cười một tiếng, nói với Hoài Diệp:

- Lát nữa, ngươi dẫn hắn đi khu ký túc xá, thuận tiện giới thiệu đồng môn cho hắn biết.

- Dạ!

Hoài Diệp hưng phấn gật đầu, có chút tư vị nhìn Triệu Dịch ăn đồ ăn của mình.

Không biết vì cái gì, có người mới đến, nàng lại có cảm giác hưng phấn, như kiểu sư tỷ nhìn thấy sư đệ vậy.

Sau khi ăn no, Triệu Dịch theo chân Hoài Diệp đi tới khu kí túc xá. Lúc đến cầu gỗ, Hoài Diệp quay qua nói với Triệu Dịch :

- Triệu sư đệ, ngươi vừa mới tới Bất Hủ Tông, ta giúp ngươi trả phí.

Triệu Dịch chả hiểu quái gì nhìn Hoài Diệp, đang lúc muốn mở miệng hỏi liền thấy nàng tiến đến hộp sắt gần đó, bỏ vào trong một trăm kim tệ, sau đó nói:

- Một trăm kim tệ, đủ cho ngươi ở hai buổi tối!

- Vị sư tỷ này, Bất Hủ Tông đi đi ngủ phải trả năm mươi kim tệ một đêm sao?

Triệu Dịch kinh ngạc hỏi Hoài Diệp.

- Ừ!

Hoài Diệp gật đầu rồi kéo Triệu Dịch tiến nhập kí túc xá. Vừa đi vào bên trong, Dương Nhạc Nhạc liền vọt tới, hỏi:

- Hoài Diệp, đồ ăn khuya của ta... A đù, who is đây?

- This là Triệu Dịch , đệ tử mới của Bất Hủ Tông.

Hoài Diệp vừa cười vừa nói:

- Triệu Dịch cũng tranh thủ khom mình hành lễ:

- Kính chào sư huynh!

Dương Nhạc Nhạc mừng thầm, sau đó làm một cái tư thái "đại sư huynh" nói:

- Ha ha, rất lễ phép. Về sau liền gọi ta là Dương sư huynh đi, ta là đại sư huynh Bất Hủ Tông, mười lăm tuổi, cảnh giới không cao chỉ là luyện thể lục trọng.

- Mười lăm tuổi, luyện thể lục trọng...

Triệu Dịch nghe xong lời của Dương Nhạc Nhạc liền ngây người nhìn hắn, sau đó phóng mắt nhìn bốn phía.

Đây là Bất Hủ Tông mạt lộ sao?

Mười lăm tuổi đạt luyện thể ngũ trọng đã được gọi là thiên tài, đằng này vị đại sư huynh mười lăm tuổi đã là luyện thể lục trọng, đây phải gọi là yêu nghiệt sao?

Bên trong Bất Hủ Tông lại có loại thiên tài này?

Đang lúc còn trong trạng thái kinh ngạc, Triệu Tinh yên lặng tiến tới bên người Dương Nhạc Nhạc, nói:

- Triệu sư đệ, ta gọi là Triệu Tinh, nhỏ hơn hắn một tháng tuổi, cũng là luyện thể lục trọng, bất quá cái tên Dương Nhạc Nhạc mười lăm tuổi luyện thể lục trọng này trong tay ta qua mười chiêu liền bị đập sấp mặt.

- Ngươi có ý gì?

Dương Nhạc Nhạc trợn mắt nhìn Triệu Tinh.

- Cho ngươi ra vẻ ta đây rất giỏi!

Trong lúc hai người cãi lộn, Triệu Dịch ở một bên đã không còn nói thành lời. Mười lăm tuổi đạt luyện thể lục trọng đã đáng kinh người.

Lúc này lại nhảy ra thêm một cái luyện thể lục trọng nữa, đáng nói là lại có thể nghiền ép cùng cảnh giới.

Cái này...

Sau này, bảo hắn làm sao có thể tiếp tục ở đây?

Trước kia hắn mười lăm tuổi đạt luyện thể ngũ trọng đã phong cho mình danh hiệu thiên tài, lúc này mới biết mình lúc đó chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

Một hồi sau đó, Triệu Dịch bị đám người đưa vào khu kí túc xá, Triệu Dịch nhìn ba người nhiệt tình như lửa, có chút xấu hổ.

Hắn là một phế vật lại nhảy vào một ổ toàn là tuyệt thế thiên tài, không xẩu hổ mới lạ, ít ra da mặt hắn còn không quá dày,

...

Đêm dần khuya.

Thoáng qua giờ Tý một chút, Triệu Dịch nằm tại khu kí túc xá sắp rơi vào giấc ngủ say, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Thanh âm của Ôn Bình truyền tới:

- Mở cửa đi!

- Tông chủ, muộn như vậy rồi sao ngài còn chưa ngủ nữa?

Triệu Dịch vội vàng mặc quần áo tử tế, đi ra đón Ôn Bình.

Ôn Bình đi vào, tìm một cái ghế ngồi xuống, nhìn Triệu Dịch bên cạnh, sau đó nói:

- Nhớ kỹ, Bất Hủ Tông không có kẻ yếu, thiên phú của ngươi cực tốt, ta hi vọng ngươi dồn hết tinh lực chăm chỉ tu luyện.

- Tông chủ!

Nghe được câu nói của Ôn Bình, Triệu Dịch lập tức tỉnh ngủ, nở nụ cười.

Ôn Bình lấy ra một cây xì gà, sau đó đốt lên, chính mình hút một hơi, sau đó đưa qua cho Triệu Dịch .

- Học bộ dáng của ta đem nó hút. Chậm rãi hút, chậm rãi nhả. Sáng sớm mai, kinh mạch liền hoàn toàn hồi phục.

- Đa tạ tông chủ!

Triệu Dịch cảm động rơi nước mắt, tiếp nhận sinh mệnh xì gà, quỳ trên đất một cái bịch. Sau khi Ôn Bình đỡ hắn dậy, Triệu Dịch bắt đầu hút hơi đầu.

Nhẹ nhàng hút.

Nhẹ nhả khói.

Lặp đi lặp lại.

Khi tới lần thứ mười, khuôn mặt của Triệu Dịch vui vẻ mà khóc đến phát run, tất nhiên là do hắn quá hưng phấn.

Hắn cảm thấy cơ thể mình đang được cải tạo, nguyên bản đan điền cùng thiên địa cắt đứt liên hệ đã lâu lúc này lại nổi lên một cỗ khí.

Dù là trong nháy mắt, nhưng nó chứng tỏ rằng kinh mạch đang hồi phục.

Một năm, sự tình mà hắn ảo tưởng một năm.

Nó rốt cuộc đã trở thành hiện thực.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch