Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 72: Phong Ba Nổi Lên

Chương 72: Phong Ba Nổi Lên




By:truyendichgiare.com

Dịch: Thiên Huyết


----------

Nếu như rét lạnh là một từ trừu tượng, thì Ôn Bình có thể cảm giác được phần hàn ý kia đã đem lông tơ trên cánh tay hắn dựng đứng, da gà nổi lên. Trừ hàn ý, Ôn Bình còn chú ý tới mấy cửa sổ chung quanh bất bình thường.

Tất cả đều bị bịt kín không kẽ hở, không có khung, chỉ còn khối bản lề nằm ở đó, giống như là sợ sẽ có một chút gió tiến nhập vào bên trong phòng.

Cộc!

Cửa mở.

Dương Tông Hiền kéo cửa ra, trên người mặc một tấm áo lông nặng nề, chào hỏi mọi người.

Qua màn chào hỏi nhiệt tình, Dương Tông Hiền thấy Ôn Bình cứ liếc vào trong phòng, cười hỏi:

- Ôn tông chủ, có muốn tiến vào xem hay không?

- Đây là?

- Đây chính là nơi chế tạo Bất Hủ Thanh Phong bào, người bình thường biết ngân tơ tằm rất tốt, nhưng lại không biết chất liệu ngân tơ tằm đặc biệt, chỉ có thể bảo quản trong nhiệt độ thấp mới có thể bảo trì tính dẻo, cho nên đây là cố ý chế tạo ra phòng lạnh.

- Khổ cực rồi!

Ôn Bình cất bước đi vào phòng, mấy người Hoài Không cũng đi theo phía sau. Lúc Dương Tông Hiền đóng cửa lại, cửa phòng nhỏ trong phòng mở ra.

Một mảnh ánh sáng trắng chiếu ra. Trước mắt, ngoại trừ công nhân đang mặc áo bông làm việc, còn lại hoàn toàn là màu trắng bạc.

Bất quá khi hơi lạnh xuyên tới cũng không ảnh hưởng bao nhiêu với mấy người Ôn Bình. Bởi vì nó không có cách xâm nhập thân thể của tu sĩ Luyện thể. Ôn Bình trực tiếp vận khí, ngăn hàn khí tại bên ngoài cơ thể.

Dương Tông Hiền đánh giá trên dưới Ôn Bình vài lần, đối với kiện Bất Hủ Thanh Phong bào mình làm khá hài lòng, mặc trên người Ôn Bình, thì càng khiến hắn hài lòng, hỏi:

- Ôn tông chủ, ngươi sớm đã mặc vào rồi?!

- Ừm, thử bộ đồ mới một chút.

- Ôn tông chủ, thật ra kiện hôm qua chỉ là hàng mẫu, còn chưa thực sự thành phẩm. Đi theo ta, thành phẩm thật sự nằm ở đây.

Dương Tông Hiền cất bước hướng phía trước mà đi, một bộ y phục treo tại chính giữa tường kép phòng nhỏ, trên mặt lộ rõ sự đác ý.

Hắn tựa hồ vì chế tạo ra bộ y phục này mà kiêu ngạo.

Ôn Bình ngược lại là cảm thấy Dương Tông Hiền không giống một doanh nhân mà là một thợ thủ công, có những ý tưởng thú vị.

Chỉ có loại người này mới đối với sản phẩm của mình cực kì trân trọng cùng yêu mến.

Ôn Bình chậm rãi đi qua, sờ lên ống tay áo, cảm giác thanh lương, mềm mại thông qua xúc giác truyền lên đầu. Ngoài ra, kiện thành phẩm này so với cái đang mặc trên người của Ôn Bình nhiều hơn vài chi tiết trang trí.

Chỗ hoa văn do ngân tơ tằm thêu nên trông rất có uy nghiêm áo giáp, cũng có cảm giác thanh phong nhu hòa. Để người ta nhìn thoải mái là hai đầu lụa mỏng bằng gấm sau lưng cùng ống tay áo, áp bụng lại thay đổi màu sắc dần từ trắng đến xanh nhạt, cho người ta có cảm giác như là gió mát thổi vào núi rừng.

Dương Tông Hiền tiếp tục nói:

- Ôn tông chủ, ngày mai chúng ta có thể đem hai mươi bộ hoàn thành, không hơn không kém.

- Đa tạ!

Ôn Bình thu hồi ánh mắt yêu thích.

- Ôn tông chủ, không bằng ngươi mặc cái này luôn đi, cái trên người ngươi chỉ là hàng mẫu, chờ chúng ta hoàn thiện sau đó lại đưa lên núi cho ngài.

Ôn Bình cúi đầu nhìn y phục trên người mình, xác thực là so với bộ y phục trên tường kia thiếu đi vài phần phong thái, bất quá bộ Bất Hủ Thanh Phong bào trên tường kia còn kém xa lắc bộ hắn đang mặc trên người.

- Không cần đâu, trước ta mặc cái này cũng ổn rồi.

Dương Tông Hiền gật gù, sau đó tiếp tục dẫn Ôn Bình tham quan cái xưởng nhỏ này.

...

Lục Nguyệt - từng là đệ tử ngoại môn Bất Hủ Tông.

Sau khi rời đi Bất Hủ Tông, nàng cùng các bằng hữu của mình trôi qua không được tốt cho lắm. Tư chất nàng không cao, niên kỷ lại lớn, liền xem như gia nhập nhị tinh tông môn hay tam tinh tông môn đều như vậy.

Không có ai coi trọng nàng.

Không có ai quan tâm tới.

Trừ việc tự học, chờ mong kỳ tích, không còn cách khác.

Thời điểm nàng còn đang định cất bước đi qua thương hội tiến nhập phường thị, bỗng nhiên dừng lại, vừa nghiêng đầu hướng bằng hữu bên cạnh nói:

- A Dạ, ta vừa nhìn thấy Ôn Bình, hắn...

A Dạ một bên vỗ vai nàng, tựa hồ là muốn nàng thu hồi ánh mắt cùng suy đoán, nói:

- Được rồi, Ôn Bình làm sao lại xuất hiện tại nơi này? Hắn hiện tại có lẽ đã không còn ở Bất Hủ Tông nữa.

- Hắn vẫn ở lại Bất Hủ Tông, mấy ngày trước ta còn nghe người ta nói hắn chiêu thu đệ tử đâu nè!

- Thật sao?

- Phải, vậy chúng ta cũng mau đi xem hắn thế nào.

- Được rồi, chúng ta rời bỏ Bất Hủ Tông đi gia nhập Kháo Sơn Tông, đoán chừng là đã làm tổn thương hắn, gặp lại cũng chỉ thêm khó xử mà thôi, tốt nhất là làm ngơ thì hay hơn.

A Dạ nói xong, bàn tay vô thức sờ lên ngực.

- Việc cấp bách của chúng ta là đem đồ vật này tới điểm giao phó, sau đó rời nhanh chóng Thương Ngô thành.

- Phải!

Lục Nguyệt gật đầu.

...

Khi Ôn Bình rời hàn thất, trở ra lầu hai, một người phụ nữ vội vàng đi tới, sắc mặt có chút tái nhợt, hô hấp gấp gáp. Bất quá nàng ăn mặc lộng lẫy, cùng phong vận của quý phụ nhân mỹ lệ.

Người đẹp hết thời, phong vận vẫn còn.

Nàng nhìn thấy Dương Tông Hiền, có vẻ muốn nói lại thôi, sau đó lại liếc mắt thấy mấy người bên cạnh Dương Tông Hiền.

- Ông tông chủ! Hoài Không đại ca! Vu đại ca!

Hoài Không hỏi:

- Tẩu tử, sao nhìn có vẻ gấp gáp như vậy?

- Không có gì, ta tìm Tông Hiền có chút việc.

Dứt lời, nữ tử tới bên cạnh Dương Tông Hiền giúp đỡ cởi áo bông, một bên nhỏ giọng nói ra:

- Tướng công, ta có chuyện muốn nói với ngươi, trong nhà gửi thư.

Lúc nghe thấy câu này, gương mặt Dương Tông Hiền có chút giật giật, quay đầu nhìn vào ánh mắt phu nhân, sau đó cúi đầu xuống, phân phó hạ nhân mang bọn người Ôn Bình đi nghỉ ngơi, còn hắn thì đi theo phu nhân.

Từ lúc nghe phu nhân nói tới sự tình trong nhà, Dương Tông Hiền lập tức nghĩ đến Ôn Bình.

Gian tế mà hắn bỏ quên ba năm lúc này lại chủ động nhảy ra, nếu không phải vì Ôn Bình thì cũng không còn ai khác có bản sự này nữa.

Lần trước Nhung lão bị Ôn Bình đánh mặt, mất hết thể diện, hiện tại phân nửa Thương Ngô thành đều đang đồn ầm chuyện này, nói rằng Nhung lão không có y đức, y thuật gạt người, lang băm mặt dày... Nghe nói hôm qua Nhung lão tức quá, xung huyết, ngất ba lần.

Cộng thêm việc đường chủ chấp pháp đường Hoa Liêu ăn một cái thiệt thòi, tất sẽ ra tay trả thù.

Tiếp nhận tờ giấy trong tay phu nhân đọc hết, Dương Tông Hiền gật gù, sau đó đem nó vo thành một cục, xoa nát.

Ôn Bình ngồi ở phòng nghỉ, trà còn chưa uống được mấy ngụm thì Dương Tông Hiền tiến đến gặp, biểu lộ so với lúc tách ra đám người cũng không có gì thay đổi. Dù sao là đã làm ăn buôn bán lâu năm, vẻ mặt hiển nhiên có thể nhanh chóng điều chỉnh được.

Vào phòng nói chuyện vài câu, sau đó hướng Ôn Bình nói:

- Ôn tông chủ, ta đang giúp ngài chuẩn bị một con ngựa tốt, ngài ở đây chờ một lát, ta sẽ tự đem kim phiếu tới.

Ôn Bình nghe câu này, lực chú ý không đặt vào phần kim phiếu.

Bởi vì câu nói của Dương Tông Hiền có chút là lạ.

Đang yên đang lành, vì cái gì lại đi giúp hắn chuẩn bị ngựa tốt?

Dương Tông Hiền nháy mắt liền sắp đi khuất, Ôn Bình vội vàng hỏi lớn:

- Dương tộc trưởng, đã xảy ra chuyện gì sao?

- Chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi.

- Dương tộc trưởng, nếu quả thật có chuyện gì, giấu ta lại có lợi hay có hại?

Ánh mắt Ôn Bình nhìn chăm chú lên Dương Tông Hiền, sau đó bốn mắt nhìn nhau.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch