Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 73: Mộc Lưu Sa

Chương 73: Mộc Lưu Sa




By:truyendichgiare.com

Dịch: Thiên Huyết


----------

Một lát sau, Dương Tông Hiền mới chậm rãi gật đầu, nói:

- Không tốt cho lắm, chẳng qua là nếu như Ôn tông chủ lập tức đi ngay thì cũng không có vấn đề gì lớn.

- Tại sao?

Dương Tông Hiền vuốt vuốt mũi, sau đó hạ giọng, chỉ sợ bị người nghe lén:

- Ngay tại một khắc đồng hồ trước có người cùng lúc ném ra mười con bồ câu đưa tin, nhưng chỉ bắt lại được chín con, một con đã trốn thoát.

- Bồ câu đưa tin?

- Gian tế của Kháo Sơn Tông ẩn trong nhà ta thả bồ câu.

- Vậy hắn bị bắt lại rồi sao?

- Chết!

Thật ra thì Dương Tông Hiền cũng chưa có ý định giết hắn, hắn vốn định thả dây dài câu cá lớn, thế nhưng là hôm nay hắn lại tự lộ diện, không giết cũng không còn tác dụng gì nữa.

Bởi vì những kẻ có thể làm gian tế đều rất thông minh.

Sau ngày hôm nay hắn chắc chắn sẽ lại im hơi lặng tiếng, sẽ không tin tưởng sự việc trước mắt mình, sẽ đem chuyện trước mắt như vở kịch mà diễn.

Như vậy, kế phản gián liền vô dụng.

Không đợi Ôn Bình mở miệng, Hoài Không liền nói:

- Ngươi có biết kẻ nhận thư là ai không?

- Tạm thời không biết thư bồ câu này sẽ vào tay ai, bất quá trên thư có viết: "Ôn Bình xuống núi, mau giết".

- Tới giết ta?

Ôn Bình hơi kinh ngạc, chỉ chỉ chính mình.

- Đúng, cho nên Ôn tông chủ vẫn là nắm chặt thời gian rời đi. Chờ một chút, ta đi một chút sẽ trở lại.

Dương Tông Hiền nói xong liền muốn rời phòng, đi lấy kim phiếu tới đây.

Càng sớm đưa Ôn Bình đi thì Ôn Bình lại càng bớt gặp nguy hiểm.

Ai biết Kháo Sơn Tông sẽ phái ra vài con thiêu thân cản đường, vạn nhất vì một lần trả thù mà phái ra toàn bộ Luyện thể thập tam trọng, dù là vị Vân trưởng lão kia không tới thì Vu Mạch cũng khó mà gánh.

- Dương tộc trưởng, không cần gấp như vậy, ta còn định mang Vu tiền bối đi dạo Thương Ngô Thành nữa đây.

Dương Tông Hiền nghe được câu này liền ngẩn ngơ nhìn sang.

Nhìn thấy Ôn Bình đã đứng lên, nhìn tư thế là thật sự muốn đi dạo Thương Ngô Thành.

Ông trời ơi!

Chẳng lẽ tên Ôn Bình này không hiểu những gì mình vừa nói?

Bản thân hắn cảm giác cho dù chuyện này không có ở trên đầu hắn, chỉ nghe qua cũng thấy sợ hãi rồi.

- Ôn tông chủ, ngài hôm nay cũng không cần đi loạn, an toàn quan trọng, không nên tự dồn mình vào chỗ nguy hiểm. Kháo Sơn Tông ở trong bóng tối, không may cắn trộm thì khó lòng phòng bị.

Ôn Bình liếc mắt qua cửa sổ, nhìn phía ngoài đường phố, nói:

- Thương hội, phường thị chẳng phải có hộ vệ của phủ thành chủ sao? Còn có lực lượng phòng vệ của các ngươi nữa!

Dương Tông Hiền một mặt bất đắc dĩ.

Lực lượng phòng vệ nơi này tính là thứ gì? Kháo Sơn Tông tùy tiện phái ra một tiểu đội liền có thể dẫm bẹp.

Còn đội hộ vệ của phủ thành chủ mạnh thì có mạnh thật, thế nhưng làm việc không được tốt, thiếu trách nhiệm, chờ bọn hắn đến thì ngươi cũng bị người ta ăn sạch xương cốt rồi.

Những lời này hắn cũng không tiện nói trước mặt, cũng chỉ có thể lấy ra cái cớ:

- Nhưng lỡ như Kháo Sơn Tông phái ra Thông Huyền Cảnh cường giả đi tập kích thì không ai có thể phản ứng nổi!

Ôn Bình vẫn mang biểu hiện không quan tâm, nói:

- Được rồi, Dương tộc trưởng, một cái Kháo Sơn Tông mà thôi, có cần phải làm quá như vậy không? Cứ để bọn họ tới, chỉ cần không cản việc dạo phố của ta là được!

- Tiểu tử, có bản lĩnh!

Vu Mạch ở một bên giơ ngón tay cái lên, cười ha ha một tiếng, vỗ vỗ bả vai Ôn Bình, nói:

- Ta bảo vệ ngươi, cùng lắm thì ta hốt xác ngươi về chứ có gì to tát đâu!

Mặc dù Ôn Bình luôn đả kích hắn, luôn luôn không quan tâm hắn, lại nhiều lần để cho hắn tự hoài nghi thân phận Thông Huyền Cảnh của mình, ngay cả hôm qua hắn giúp Ôn Bình giết tên sát thủ kia nhưng Ôn Bình cũng không có lời cảm ơn. Ủa, sao thấy chữ “mặc dù” ở đây có chút không thích hợp nhỉ? Hình như hắn toàn bị ức hiếp thì phải, thôi không sao, bỏ qua, bỏ qua.

Nhưng mà!

Hắn làm một tán tu độc hành độc hiệp, bản tính là luôn muốn làm điều mình thích mà không quan tâm đến xung quanh, hắn rất ưa thích Ôn Bình, bởi vì nhìn Ôn Bình, hắn có thể thấy bóng dáng của bản thân trước kia.

Đang lúc hắn cười cười vỗ bả vai Ôn Bình, tên này lại nói một câu để cho hành động vỗ vai của hắn dừng lại.

Dáng cười cũng đông cứng lại, như kiểu đang xem một bức tượng mặt cười vậy.

- Đi thôi, ta mang ngươi đi dạo phố, nhớ kỹ, không cho phép ăn uống lung tung, cũng không được phép chạy loạn.

Nhìn Ôn Bình vừa dứt lời liền muốn đi ra khỏi phòng, Vu Mạch chỉ biết thở dài.

Uổng công nãy giờ thưởng thức hắn.

...

Rời thương hội, Ôn Bình cũng không quan tâm tới sự tình Kháo Sơn Tông, Vu Mạch thì lại càng vô tâm. Rơi vào đường cùng, Dương Tông Hiền chỉ còn biết phái ra một đội phòng vệ đi theo, mặc dù cảm giác tác dụng không lớn, nhưng dù sao so với việc không làm gì thì cũng tốt hơn.

Người mạnh nhất trong nhóm hộ vệ kia cũng chỉ mang thực lực luyện thể thất trọng mà thôi.

Nếu thật sự xảy ra chuyện, bọn hắn cũng chỉ có thể thay Ôn Bình ăn mấy đao, tranh thủ thời gian cho Ôn Bình chạy trốn.

Đang lúc Ôn Bình nhàn nhã dạo bước, hắn giống như là bị cái gì đập vào vậy, cả người lắc một cái.

Đỉnh đầu bỗng truyền đến một trận cảm giác tê dại.

Để Ôn Bình kinh ngạc là bên trong run rẩy còn mang theo một phần cảm xúc khát vọng và bức thiết, mà phần cảm giác này, không phải của Ôn Bình hắn.

Đang lúc Ôn Bình kinh ngạc, thanh âm hệ thống vang lên:

- Kí Chủ, chúc mừng ngươi, Trường Mạch Công cảm ứng được thứ tốt, là đồ vật ẩn chứa rất nhiều mộc khí. Tổng lượng mộc khí trong đó có thể so với lượng mộc khí của rừng rậm mấy chục dặm bên ngoài Bất Hủ Tông.

- Là thứ gì?

- Mộc Lưu Sa!

- Là thứ gì?

- Một loại bảo vật cần thiết cho Thông Huyền Cảnh, bất quá đối với Kí Chủ mà nói, tác dụng của nó là cung cấp mộc khí, cải thiện tư chất, nếu như Kí Chủ lấy được nó, thăng cấp tam tinh tư chất đều dư xài.

Nghe được câu nói cuối cùng, Ôn Bình kinh hỉ.

Đây chẳng phải là hiệu quả và lợi ích còn nhiều hơn so với xì gà sinh mệnh?

Xì gà sinh mệnh còn phải hút mấy trăm cây mới có thể đạt đến tam tinh tư chất.

Ôn Bình lập tức hỏi:

- Nó ở đâu?

- Phía trước, cách một trăm mét!

Thanh âm hệ thống vừa dứt thì Ôn Bình cũng cất bước đi tới phía trước, không có quản tới Vu Mạch còn đang nhìn ngắm đồ vật trong cửa hàng nhỏ bên đường.

Vu Mạch vừa quay đầu lại, muốn hỏi đồ vật trong tay có đẹp hay không thì thì lại phát hiện Ôn Bình đã đi xa.

Vu Mạch nhanh chóng bỏ đồ vật xuống, sau đó đuổi theo.

- Tiểu tử, không phải là ngươi nói hôm nay dẫn ta đi chơi sao? Ta làm sao có cảm giác ngươi bỏ quên ta a?

Ôn Bình khoát tay, nói:

- Vu tiền bối, ngươi làm gì thì làm đi, ta có chút việc!

Ôn Bình vốn là muốn dẫn Vu Mạch theo bên người làm hộ vệ, nhưng bây giờ có thứ tốt xuất hiện.

Hắn rất sốt ruột muốn tìm đồ vật kia.

Vu Mạch nghe Ôn Bình nói xong, chân vừa mới cất lên liền dừng tại không trung, sau đó thu hồi lại, nói:

- Ey, tiểu tử ngươi tính hất ta ra sao? Không có cửa đâu diễm!

- Thích đi cùng liền đi đi, theo đuôi!

Ôn Bình tùy ý lên tiếng.

- Cái gì là theo đuôi?

- Chính là con rệp thích đi theo cái mông người khác.

- Tiểu tử, ngươi..!

Vu Mạch tức giận giơ tay lên, định cho Ôn Bình ăn "song thủ liên hoàn tán" thì một thanh âm sau lưng truyền tới.

Thanh âm rất gần, hơn nữa lại là ở sau lưng.

- Ôn Bình, thật là ngươi?

Lục Nguyệt từ trong đám người chen ra, trên gương mặt lóng lánh mang theo một sợi ửng đỏ, một đôi mắt hạnh nhìn Ôn Bình màn theo sự nhu hòa cùng kinh hỉ nồng đậm.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch