Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 75: Một Cước

Chương 75: Một Cước




By:truyendichgiare.com

Dịch: Thiên Huyết


----------

- Có ý gì?

- Ý là lòng hiếu kỳ không gì tốt, mèo chết đều là do nguyên nhân như vậy.

Ôn Bình cười ha ha, không để ý tới thái độ lạnh nhạt của Vu Mạch, sau đó quét mắt nhìn xung quanh, vận Trường Mạch Công, cảm ứng mộc khí mờ nhạt trong không gian, sau đó khoá chặt vị trí tại kiến trúc cách đó không xa.

Đang lúc chuẩn bị tiến vào ngôi nhà thì trên đỉnh đầu truyền tới thanh âm cửa sổ vỡ vụn, mảnh vụn rơi vung vãi trên đường phố.

Vốn là đường phố còn tấp nập ngựa xe lúc này lại loạn thành một đoàn, người người chạy trốn, có người né không kịp, trực tiếp ngã vào trong ngực người đứng sau. Có người bị giẫm lên, cũng có người hô to không nên xô đẩy.

- Mắt của ngươi bị lé à?!

- Phía trước có thể hay không đừng đẩy, hài tử của ta bị đè lên.

...

Thanh âm huyên náo không ngừng, nương theo thanh âm của bọn họ, một thân ảnh rơi xuống trước mặt Ôn Bình.

Bành!

Hai chân đối phương chạm xuống đất, vững vàng đứng trên bàn đá xanh.

Sau khi đứng vững, nàng ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ, sau đó đưa tay tiếp nhận một chiếc túi đồ rơi xuống.

Nhìn thật giống như là đạo tặc, người trên trộm đồ, ngưới phía dưới tiếp ứng, nến như người rơi xuống mà không phải quen biết trước thì Ôn Bình thật cho là như vậy, bởi vì người này không ai khác, chính là Lục Nguyệt!

Hiện tại Lục Nguyệt đã mất đi phong thái mỹ lệ lúc trước, nhìn vô cùng chật vật. Đặc biệt là khi nàng nhìn lên cửa sổ, sợ hãi để nàng có chút run rẩy như chim cút.

Ôn Bình không đi chào hỏi nàng, mà đưa ánh mắt đặt lên túi đồ mà Lục Nguyệt đang cầm.

Mộc Lưu Sa!

Trường Mạch Công đang cùng hô ứng với nó.

- A Dạ!

Lục Nguyệt bỗng nhiên hô một tiếng, nhưng khi tiếng hô này vừa dứt thì trên lầu hai lại truyền xuống một tiếng hét:

- Đi mau, đừng lo cho ta!

Lục Nguyệt đang muốn ứng tiếng thì phía sau lại xuất hiện một thanh âm khác:

- Đi? Ta ngược lại muốn xem các ngươi có thể đi đâu!

Phía sau đoàn người hỗn loạn phía sau vang lên một tiếng hét lớn:

- Kháo Sơn Tông làm việc, người không có phận sự tránh qua một bên.

Đối phương vừa nói xong câu thì đoàn người chen chúc bắt đầu tản hai hai bên, chừa lại một thông đạo. Người chung quanh thấy quả thật là người Kháo Sơn Tông liền trốn ra xa, chỉ sợ tai bay vạ gió. Sau khi đoàn người đã tản ra, một đám người áo đen Kháo Sơn Tông đi tới.

Dẫn đầu là một thằng thanh niên áo xanh, khí độ bất phàm, trong lúc gia tay nhấc chân lại để lộ ra một phần khí tức thượng vị giả.

Nhất là cặp mắt kia, khi nhìn Lục Nguyệt lại có cảm giác như là trời xanh nhìn sâu kiến.

Lục Nguyệt ngưng thần, lúc nhìn thấy người dẫn đầu đám đệ tử của Kháo Sơn Tông liền biến sắc, thiếu tông chủ Kháo Sơn Tông vậy mà đi tới nơi này, cười nhạt một tiếng, lẩm bẩm nói:

- Hóa ra mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của ngươi!

Nàng không hiểu vì sao Kháo Sơn Tông biết chuyện này, rõ ràng lúc nàng cùng A Dạ đạt được món đồ này không hề có ai phát hiện, cũng không hề tiết lộ cho ai biết, nhưng Vạn Sơn lại biết chuyện này.

Chẳng lẽ là Vạn Sơn cùng tầm bảo sư kia đã tính kế sẵn, hai người bộ họ chỉ là công nhân tìm bảo vật không lương?

Lục Nguyệt không muốn tiếp tục suy nghĩ, quay người muốn chạy. Nhưng đã muộn, sau lưng truyền tới thanh âm xé gió, một đạo hàn mang bay thẳng hướng cái trán của nàng, tốc độ nhanh chóng, quả thực có thể so sánh với gió. Cảm nhận khí tức này còn mạnh hơn khí tức của Vạn Sơn, lại nhìn thấy người đang chắn trước mặt nàng, Lục Nguyệt mặt xám như tro.

Bởi vì sự xuất hiện của hắn đại biểu cho A Dạ đã chết, nếu không thì A Dạ đã không cho hắn xuống đây.

Suy nghĩ chưa ngừng, kiếm mang đã phóng tới trước mặt.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Lục Nguyệt nở một nụ cười ảm đạm, biểu lộ dần ngưng lại.

Chợt nàng nhắm mắt lại, cưỡng ép bản thân chấp nhận sự thật này. Mặc dù không muốn nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, lúc này, ngoài việc tiếp nhận thì nàng không còn cách nào khác.

Đây có lẽ là số mệnh an bài của nàng và A Dạ, không có cơ hội đi ra thế giới bên ngoài lịch luyện.

Đáng tiếc a, nàng và A Dạ chỉ là hai quân cờ bị vứt bỏ trong kế hoạch của người khác, làm một oán quỷ, mà không phải chết tại dưới đao của đối thủ, đường đường chính chính làm tiến nhập luân hồi.

- A Dạ, ta đi gặp ngươi!

Lục Nguyệt vừa dứt lời, mũi kiếm cũng sắp cắm vào trán thì lại xuất hiện đột biến. Một cái chân bỗng nhiên xuất hiện, xẹt qua người Ôn Bình, đạp vào bụng nam nhân hồng y.

Ầm!

Nam nhân trung niên vận hồng y nháy mắt bị đạp bay ra một đoạn, đập vào một cái trụ đá trước nhà.

Cột đá bị đụng gãy, sau đó đến vách tường thủng một lỗ, nam nhân tiếp tục bay vô phòng một đoạn mới thôi.

Sự việc xảy ra rất nhanh, nam nhân hồng y vừa mới thoáng thấy một cái chân phóng tới thì chớp mất hắn đã mất đi tri giác.

Thấy cảnh này, đám người Kháo Sơn Tông ngơ ngác đứng một hồi, không thể tin vào mắt mình nữa.

Nam nhân hồng y này chẳng phải là một tu sĩ luyện thể thập tam trọng sao?

Này làm sao lại giống như con chó bị người ta một đá văng xa mười mấy mét vậy.

Khi đã kịp phản ứng, người Kháo Sơn Tông lập tức dọn gạch đá, xông vào trong phòng.

- Hàn tiền bối!

- Hàn tiền bối, ngươi chết chưa? À không, ý ta là muốn hỏi ngươi còn sống không? Á, lại lộn, ta muốn hỏi... Thôi bỏ qua đi!

Người Kháo Sơn Tông bỏ qua việc bao vây Lục Nguyệt, nhao nhao vây lại.

Ôn Bình quét mắt nhìn Vu Mạch vừa mới xuất thủ, hỏi:

- Vu tiền bối, ngươi đây là đang muốn biểu diễn tiết mục gì?

- Giúp ngươi cứu nữ nhân của ngươi a!

Vu Mạch lại làm một tư thế chờ được người ta cảm ơn.

Lần này, Ôn Bình lại không thèm ứng tiếng với hắn.

Khi phát giác được động tĩnh xung quanh đột biến, Lục Nguyệt mới chậm rãi mở mắt ra. Trong hốc mắt xuất hiện một giọt nước mắt long lanh, cả người ngơ ngác, trợn to mắt nhìn cảnh tượng xuất hiện trước mặt, cảm thấy hơi bị bối rối.

Nàng làm sao lại chưa chết?

Căn phòng trước mắt sao lại tự nhiên sập một bên, trong khoảnh khắc nàng chờ đợi cái chết đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình, Lục Nguyệt hơi kinh ngạc, người luôn đi theo phía sau Ôn Bình, nhìn còn có vẻ lôi thôi lếch thếch.

- Tiền bối!

Vu Mạch cười cười, quay đầu gật gù, ứng tiếng nói:

- Không cần cảm ơn, ngươi là nữ nhân của Ôn Bình, coi như là bằng hữu của ta. Tiểu tử này da mặt mỏng, có mấy lời cũng không dám nói, ngươi hiểu là được.

Ôn Bình nghe được câu này, mặt tối sầm, suýt chút thì ngã ngửa.

Còn tốt là giọng điệu của Vu Mạch giống như là đang đùa cợt.

Lúc này, nam nhân hồng y đã bò dậy nhặt lại trường kiếm, trên người đầy bụi đất, nhìn chả khác gì con hát biểu diễn xiếc múa kiếm.

Con hát hồng y hét lên một tiếng, chấn bay gạch đá xung quanh. Từ trong phòng vọt ra, chớp mắt liền đứng trước mặt Vu Mạch.

Hai người cũng không lập tức động thủ, chỉ là dùng ánh mắt nhìn chằm đối phương, như vậy cũng đủ để những người xung quanh không rét mà run.

Vạn Sơn lúc này cũng chạy ra.

- Kháo Sơn Tông làm việc, đuổi bắt kẻ phản tông, không biết vị tiền bối nào ra tay ngăn cản.

Nói xong câu đó, hắn nhìn thấy được một bóng người phía trước.

Biểu lộ dần ngưng lại.

Hắn có chút không dám tin tưởng, người trước mặt vậy mà là Ôn Bình.

- A đù, vậy mà là ngươi!

- ... -- . --

Ôn Bình nghe câu này, im bặt, nhưng trong lòng lại đang lẩm bẩm.

"Thật sự là có khuôn sáo cũ a, không thể dùng câu khác để diễn tả nội tâm kinh ngạc sao? "

- Vạn Sơn, đã lâu không gặp, ngươi vẫn như cũ, khiến người ta chán ghét.

- Ôn Bình, ta biết sau lưng ngươi có hộ vệ mạnh mẽ. Nhưng ngươi đi nhúng tay vào chuyện Kháo Sơn Tông chúng ta, nên cân nhắc tốt hậu quả!

- Đá cũng đã đá rồi, chẳng lẽ còn có thể thu lại sao? Chẳng lẽ ngươi sau khi giải ra còn đi uống lại?




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch