Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 74: Giao Dịch Thất Bại

Chương 74: Giao Dịch Thất Bại




By:truyendichgiare.com

Dịch: Thiên Huyết


----------

Trong thời gian tại Kháo Sơn Tông, nàng thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến Ôn Bình, nhất là vào đêm khuya, một mình khêu đèn đọc sách. Trong lòng lại nghĩ tới một ngày có thể gặp lại Ôn Bình, đến lúc đó phải nói một tiếng xin lỗi hay là giả vờ không thấy đây?

Dù sao Ôn Bình là người đầu tiên tự hạ thân mình để kết giao bằng hữu với nàng.

Có lẽ nên giả vờ như không thấy, làm ngơ mà đi qua, như vậy cả hai sẽ không cảm thấy xấu hổ.

Nhưng lúc nàng nhìn thấy Ôn Bình thì nàng lại phát hiện mình sai.

Áy náy chiếm một vị trí rất lớn trong lòng nàng, chỉ là chính nàng không có phát hiện mà thôi.

Tại trước lúc chuẩn bị rời đi Thương Ngô Thành có thể gặp Ôn Bình, nàng cảm thấy thật sự là một chuyện may mắn.

Chí ít nàng có thể nói lời xin lỗi mà bấy lâu nay kìm nén, sẽ không để cho cảm giác tiếc nuối bám theo nàng suốt quãng đời còn lại.

Chỉ là.. khi thực sự đối mặt với Ôn Bình, nàng lại không biết phải nói cái gì.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không nói gì.

Lục Nguyệt môi đỏ mọng, lúc muốn phá tan sự im lặng xấu hổ này thì thanh âm của Ôn Bình lại truyền tới :

- Lục Nguyệt, đã lâu không gặp!

- Lục Nguyệt...

Lục Nguyệt có chút thất thần, thì thầm một tiếng.

Trước kia, Ôn Bình luôn gọi nàng là Lục Nguyệt tỷ, cho dù là ở trước mặt trưởng lão cũng gọi như vậy.

Một lát sau, Lục Nguyệt mới lên tiếng:

- Thiếu tông chủ, đã lâu không gặp!

Ôn Bình sửa cách xưng hô với nàng.

Nàng cũng sửa cách xưng hô với Ôn Bình, đổi thành ba chữ cung kính: Thiếu tông chủ.

Ôn Bình không có nhìn nhiều vào ánh mắt Lục Nguyệt, hắn biết Lục Nguyệt muốn nói cái gì, nhưng hắn cũng không nhận.

Tất nhiên, hắn không phải là không tha thứ Lục Nguyệt, mà là cảm thấy Lục Nguyệt cũng không có gì sai. Lúc rắn đã mất đầu, tông môn hỗn loạn, làm một đệ tử bình thường có thể làm nên trò trống gì ngoài việc như cánh bèo trôi sông?

Nói thật là hắn không hề hận Lục Nguyệt.

Chỉ là người bạn này đã không thể tiếp tục làm.

Ôn Bình hỏi:

- Cuộc sống tại Kháo Sơn Tông như thế nào?

Lục Nguyệt vội vàng trả lời:

- Sống trong lo lắng từng ngày mà thôi, đã quyết định muốn rời đi!

- Làm sao vậy? Kháo Sơn Tông không ổn sao?

- Ta cùng A Dạ không thuộc về nơi đó, chúng ta đã quyết định đêm nay rời đi Thương Ngô Thành, đi ra bên ngoài tìm kiếm cơ duyên, ở Kháo Sơn Tông, ta sợ đời này cũng không thể đột phá đến luyện thể thất trọng.

- Thật sao? Vậy cũng tốt, thế giới rộng lớn, nên đi ra ngoài lịch lãm một chút. Chúc các ngươi may mắn.

Lục Nguyệt gật đầu, lên tiếng :

- Cũng chúc ngươi có thể thu được đệ tử tốt, tương lai lại đem Bất Hủ Tông phát dương quang đại.

Nói tới đây, hai người cũng không còn gì để nói tiếp.

Mặc dù quen biết đã lâu, thậm chí là bạn tốt, nhưng bây giờ lại không khác bằng hữu bình thường là bao.

Ôn Bình quay người muốn đi gấp.

Lục Nguyệt không có cản lại Ôn Bình, chỉ có thể nhìn bóng lưng của Ôn Bình dần dần biến mất trong đám người.

Bỗng nhiên nàng thở dài, thu hồi ánh mắt, oán hận mà nắm chặt cánh tay của mình.

Vì cái gì không thể nói ra lời xin lỗi a?!

Mà thôi!

Đã không nói được lời xin lỗi, đợi lát nữa liền đem tiền bán món đồ kia lưu lại cho Ôn Bình một chút.

Một ngàn kim chắc là đủ để Ôn Bình sống tốt cả đời, ít ra làm cho lòng nàng bớt áy náy.

Sau khi rời đường phố, Lục Nguyệt vòng vào một ngôi nhà ba tầng, đi lên tầng hai, đẩy cửa gỗ ra, mắt nhìn A Dạ đang ngồi trên ghế kia, sau đó đóng cửa lại.

- Người đó chưa tới sao?

A Dạ khẽ gật đầu, đầu ngón tay gõ gõ lên bàn, phát ra thanh âm cộc cộc, có chút gấp rút, nói:

- Lão Hắc vừa mới nói với ta là sắp đến. Ngươi đã chuẩn bị xe ngựa xong rồi sao?

- Ừm, xe ngựa đã chuẩn bị tốt, đến lúc đó bán đi món kia, lấy được tiền, chúng ta trực tiếp lên xe ngựa. Bất quá ta muốn đi một chuyến Bất Hủ Tông, Ôn Bình ở đó, ta còn có việc muốn làm.

Ánh mắt A Dạ ngưng lại, hỏi:

- Đi nơi đó làm gì?

- Ta muốn để lại cho Ôn Bình một ngàn kim, chí ít là khi Bất Hủ Tông bị Kháo Sơn Tông hoàn toàn đè bẹp thì hắn cũng không cần phải lo lắng chuyện sinh hoạt. Hắn từng giúp qua chúng ta, chúng ta lại bỏ mặc hắn trong lúc khó khăn, trong lòng ta không được an tâm.

Sau khi nói xong, Lục Nguyệt sợ A Dạ không đáp ứng, vội vàng nói thêm:

- Nửa canh giờ ta liền có thể trở lại, nếu như ngươi sợ bị người Kháo Sơn Tông tại Thương Ngô Thành phát hiện thì có thể rời đi trước, ở Tân Nguyệt Trấn bên ngoài Thương Ngô thành chờ ta, ta rất nhanh sẽ đuổi kịp tới.

- Lúc nào rồi còn chạy loạn?

- Nhưng biết đâu hiện tại Ôn Bình rất có thể sẽ cần số tiền này thì sao?

- Được rồi, vậy liền sai người đưa...

Lời còn chưa nói hết thì cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.

Một trung niên nam tử áo đỏ đi vào trong phòng. Hắn đưa cặp mắt sắc bén khóa chặt tại trên thân hai người, sau đó lại dời ánh mắt sang túi đồ đang đặt trên bàn.

Ánh mắt ngưng lại, khóe miệng chậm rãi giương lên, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.

- Đưa nó cho ta!

Nam tử trung niên không có tìm ghế ngồi mà đứng trước mặt hai người yêu cầu này nọ.

A Dạ cầm lên túi đồ, nói:

- Tiền trao cháo múc, đây là các ngươi nói. Không nhìn thấy năm ngàn kim tệ, ta sẽ không đưa thứ này cho ngươi!

- Thật xin lỗi, đây đúng là điều chúng ta nói, bất quá bây giờ cần sửa lại.

- Ngươi có ý gì?

A Dạ đứng lên, tay đã cầm lên cán đao đeo sau lưng.

Nam tử trung niên cười nhạt nhìn hai người, không thèm để ý tới động tác của A Dạ, mở miệng nói:

- Đây là do Thiếu tông chủ của các ngươi nói, hắn nói là đây là hắn sai các ngươi đem tới, không cần bất cứ điều kiện gì.

Kiệt kiệt kiệt!

Nam tử trung niên lộ ra tiếng cười âm lãnh.

Sắc mặt A Dạ chuyển lạnh, lập tức rút đao ra, ngăn tại trước người Lục Nguyệt, nói:

- Ngươi chạy trước đi!

...

Trong phường thị.

Ôn Bình theo chỉ dẫn của hệ thống hướng phía địa phương có Mộc Lưu Sa mà đi, hắn vội vàng tìm đồ, Vu Mạch một bên cũng không có rảnh rỗi.

- Nhìn nhau mà không nói gì, muốn nói lại thôi, muốn nói mà không dám nói, loại cảm giác này thật đặc biệt a. Tiểu tử, bình thường thấy ngươi là người không đứng đắn, không ngờ tới nữ nhân duyên của ngươi lại tốt như vậy. Cô gái vừa này là tình cũ của ngươi hay sao?

Vu Mạch nở một cụ cười mất nết.

Ôn Bình lườm lườm Vu Mạch, nói:

- Không phải, nàng chỉ là bằng hữu của ta trước kia mà thôi.

- Bớt nhảm đi, giữa bằng hữu với nhau mà lại nói chuyện một cách gượng gạo như vậy sao? Còn nữa, ngươi thử nói xem, nếu là bằng hữu, làm gì có chuyện vừa mới nói một hai câu liền mỗi người đi mỗi ngả?

Vu Mạch một bộ truy hỏi đến cùng, nhất quyết bắt Ôn Bình nói ra.

Ôn Bình bất đắc dĩ, liếc xéo sau lưng, nếu như không phải lực lượng hộ vệ đã bị bỏ rơi mất tăm tích thì hắn thật muốn để mấy người đó dẫn Vu Mạch đi, già đầu rồi còn hóng hớt. Vì không muốn để cho Vu Mạch tiếp tục làm phiền, Ôn Bình mở miệng :

- Vu tiền bối, ngươi có thể hay không bớt nói đi một chút, ta hơi bị đau đầu rồi đó nha.

- Trừ khi ngươi nói cho ta biết ngươi đang tìm thứ gì!

- Làm sao ngươi biết ta đang tìm đồ?!

- Lại xàm, ngươi một mạch đi tới, không thèm ngó ngang liếc dọc xung quanh, cái này nhìn không ra thì ta cũng sống uổng bao nhiêu năm rồi. Nói đi, muốn tìm cái gì, ta giúp ngươi tìm, không có mục tiêu như thế, tìm đến mai cũng không tìm được.

Ôn Bình lắc đầu cười, nói:

- Vu tiền bối, đã nghe qua lòng hiếu kỳ hại chết mèo sao?




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch