Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 77: Thật Ra Ta Cũng Không Muốn Cứu Ngươi

Chương 77: Thật Ra Ta Cũng Không Muốn Cứu Ngươi




By:truyendichgiare.com




----------

Trước khi chết, hắn rốt cuộc cũng đã biết người trước mắt là ai.

Vu Mạch!

Độc hành hiệp Vu Mạch.

Thông Huyền Cảnh tiếng tâm lừng lẫy tại Đông Hồ.

Mạch suy nghĩ của hắn đến đây thì ngừng lại, hối hận của hắn vẫn không cách nào ngăn cản được bước chân của tử thần.

Nam nhân hồng y nằm trên đất, mất đi một tia sinh cơ cuối cùng.

- Chuyện này…

Nhìn thấy một màn như vậy, Vạn Sơn bị dọa liên tiếp lui về sau mấy bước, quay đầu chạy thục mạng.

Vừa chạy hắn vừa cầu nguyện, cầu cho cái tên vừa giết Hàn tiền bối ngàn vạn lần đừng có chú ý tôm tép như hắn.

Nhân sinh của hắn vừa mới bắt đầu thôi, phụ thân còn đang xem xét ban cho hắn hai phòng tiểu thiếp kia kìa, chưa kịp hưởng dụng, sao hắn có thể chết được?

Nhìn thấy Vạn Sơn co giò bỏ chạy, Vu Mạch lạnh giọng hỏi Ôn Bình:

- Để hắn chạy vậy à?

Ôn Bình thuận miệng đáp:

- Không sao cả, ngươi muốn truy cứ truy, dù sao cũng chỉ là một tên hề.

Hiển nhiên Vạn Sơn không thể nghe được đoạn đối thoạn của hai người. Hiện tại, hắn đang bận chạy trối chết, dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi phường thị Dương gia, thở cũng cũng không kịp thở, cứ thế phóng thẳng ra ngoài thành.

Lúc này trong đầu hắn chỉ nghĩ làm sao hồi Kháo Sơn Tông nhanh một chút, vì sống sót cũng được, mà vì mật báo cũng thế.

Nói túm lại là hắn phải chạy, chạy thật nhanh.



Trong phường thị.

Thấy một màn như vậy, Lục Nguyệt đứng ngớ người cả buổi vẫn không nói được lời nào. Ánh mắt nàng rơi trên thi thể nam nhân hồng y, phút chốc, nước mắt đảo quanh hốc mắt, không ngừng trào ra… Thù của A Dạ đã được báo!

Nàng cũng được cứu.

Nàng căn bản không cách nào tin được một màn vừa phát sinh trước mắt, bởi vì nó chẳng khác nào một giấc mộng. Cảm giác này… Nói là từ Địa Ngục thoáng chốc bay lên Thiên Đường cũng chẳng có gì quá đáng. Vốn dĩ nàng đã chuẩn bị xong tư tưởng: Cá chết lưới rách.

- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối.

Lục Nguyệt bước ba bước thành hai bước đến trước người Vu Mạch, sau đó “bịch” một tiếng quỳ xuống đất.

Một khấu!

Hai khấu!

Ba khấu!

Liên tiếp ba cái khấu đầu.

Vu Mạch bất vi sở động, có lẽ là bởi vì không quan tâm, hoặc giả người vừa khấu đầu không vào được mắt hắn.

Liếc mắt nhìn Ôn Bình, nói:

- Tiểu tử, ngươi tiếp tục ở đây tìm đồ hay là hồi Vân Lam sơn?

Ôn Bình ứng tiếng đáp:

- Chờ một chút.

Vu Mạch cười khổ, liếc mắt nhìn Lục Nguyệt bên cạnh, rồi nói:

- Được rồi, muốn tạ thì người đi mà tạ tiểu tử này. Hiện tại hắn là Lão đại của ta. Ta đi dạo một vòng, các ngươi hảo hảo nói chuyện.

Vu Mạch không đỡ Lục Nguyệt, cũng không liếc mắt nhìn thi thể nam nhân hồng y trên mặt đất. Nói xong, hắn lập tức hướng sang bên kia phường thị mà đi. Thấy vậy, đám người đang bu xung quanh lập tức tránh ra một con đường.

Đối với đám người của Kháo Sơn Tông, bọn họ nhường đường vì nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng đối với Vu Mạch, đó là sự tôn trọng phát ra từ nội tâm.

Đồng dạng, lúc quay sang nhìn bộ dáng “tầm thường” của Ôn Bình, trong mắt bọn họ lóe lên một tia sáng không dễ gì phát giác. Trong lòng đám người nhao nhao nghĩ: Hóa ra Bất Hủ Tông có một cường giả đến không chỉ không có lửa làm sao có khói mà là sự thật 100% cơ đấy.

Một quyền đánh chết tu sĩ Luyện thể thập tam trọng, thực lực bậc này chỉ sợ là tông chủ Kháo Sơn Tông có đến cũng ko dám ló đầu ra.

Bất Hủ Tông lại một lần nữa vùng dậy.

Thấy Vu Mạch đã đi xa, Lục Nguyệt mới chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Ôn Bình, nói:

- Thiếu tông chủ, đa tạ ơn cứu mạng của ngươi, hôm nay Lục Nguyệt thiếu ngài một mạng, ngày sau tất dùng toàn lực để trả.

Ôn Bình nhàn nhạt đáp:

- Lục Nguyệt, chúng ta từng là bằng hữu, cho nên ta cũng ko lừa ngươi làm gì. Nếu như không phải trong tay ngươi có thứ ta cần, vậy thì xin lỗi, ta cũng ko để hắn xuất thủ cứu ngươi làm gì.

Lục Nguyệt gật đầu:

- Ta hiểu.

Nàng để tay lên ngực tự hỏi. Nếu như là nàng, nàng cũng sẽ ko đi cứu một bằng hữu phản bội.

Ôn Bình nói tiếp:

- Nếu như đã hiểu, vậy thì tốt, đồ vật trong tay ngươi… Ra giá đi. Bất kỳ giá nào ta cũng sẽ mua.

Lục Nguyệt chậm rãi nâng cái túi chứa Mộc Lưu Sa, vẻ mặt có hơi ảm đạm:

- Vì nó, bằng hữu của ta đều đã chết, ngay cả A Dạ, thân nhân cuối cùng cũng vậy. Nếu như tông chủ cần, ta sẽ đưa nó cho ngài.

- Cái này coi như báo đáp ơn cứu mệnh của ngươi, từ nay trở đi, chúng ta xem như không ai nợ ai.

Ôn Bình tiếp nhận cái túi, trực tiếp thu vào trong ngực, cũng không hề mở ra xem thử. Kế đó, hắn đưa mắt nhìn Lục Nguyệt bay thẳng lên lầu hai. Ôn Bình đoán, có lẽ là nàng đi thu thập thi thể của A Dạ.

Lúc đội tự vệ của Dương gia đến, người vây xem đã bắt đầu tán đi.

Dương Tông Hiền vội vàng chạy đến, bên cạnh còn có Hoài Không, lúc cả hai xuất hiện, phường thị thoáng cái trở nên náo nhiệt. Nhất là sau khi thấy Hoài Không, đám người lập tức há hốc mồm kinh hô.

Ở đây có rất nhiều người từng đến Bách Phượng lâu, may mắn nhìn thấy Hoài Không, chính là yêu trù bán một món ăn 50 kim.

Đương nhiên, những người này chỉ là một số ít tu sĩ cường tráng hơn so với người bình thường một chút. Bọn họ xem Hoài Không là danh nhân mà đối đãi. Còn trong mắt những người đã từng rời khỏi Thương Ngô Thành, hoặc là những nhân tài đã tu hành thật lâu, Hoài Không lại là một cự đầu (1).

(1) Đầu sỏ, trùm…

Một yêu tu cảnh giới không cao nhưng ngay cả Kháo Sơn Tông cũng không dám đắc tội.

Hai người họ dẫn theo không dưới trăm người, ngay cả A Long cũng bị lôi tới. Thấy Ôn Bình bình an vô sự, Dương Tông Hiền mới thở phào một hơi, lúc này, đao trong tay hắn mới buông xuống.

Không bao lâu sau, Lục Nguyệt cõng thi thể của A Dạ xuống. Nhìn thấy Ôn Bình cùng đám người Dương Tông Hiền đứng chung một chỗ, nàng có hơi kinh ngạc. Nhất là nhìn thấy Hoài Không, kinh ngạc đã thăng cấp thành kinh hãi. Bất quá, nghĩ đến hiện tại Ôn Bình đã không còn như xưa, nàng liền bình thường trở lại, một mình cõng A Dạ rời khỏi phường thị.

Ôn Bình nhìn theo bóng lưng nàng, rốt cuộc buông một tiếng thở dài, chậm rãi bước theo.



Kháo Sơn Tông.

Vạn Sơn kinh hồn chưa định chạy về Kháo Sơn Tông, sau khi chui tọt vào phòng mình, thay bộ y phục đã ướt đẫm mồ hôi, hắn mới nhanh chóng đi đến chủ điện.

Hắn phải lập tức đi tìm phụ thân.

Bang chủ Cực Cảnh Sơn muốn tìm Mộc Lưu Sa, cho nên tông của hắn cùng Cực Cảnh Sơn mới có mối giao hảo này. Thế nhưng bây giờ, người của Cực Cảnh Sơn lại chết trong Thương Ngô Thành, sợ rằng muốn tiếp tục thiết lập quan hệ trong tương lai là điều không tưởng.

Sau khi đến chủ điện, Vạn Sơn không tìm được phụ thân mình, mà tìm thấy Chấp pháp đường đường chủ Hoa Liêu.

Hắn quyết định trước hết cứ để Hoa Liêu dẫn người đi lấy lại Mộc Lưu Sa, có lẽ chuyện còn đường cứu chữa.

- Hoa thúc, ngài có thể giúp ta phái Ám Ảnh ra ngoài giết một người, sau đó mang đồ trong tay hắn về đây được không?

- Đã có chuyện gì? - Hoa Liêu hỏi.

- Phụ thân giao cho ta nhiệm vụ, ta đã thất bại, đồ rơi vào tay một cái đệ tử ngoại môn gọi là Lục Nguyệt. Ta đuổi theo nàng, nhưng lại bị người của Ôn Bình ra tay ngăn cản, hiện tại Lục Nguyệt kia hẳn là vẫn còn ở Dương gia phường thị.

- Ôn Bình?

- Đúng, chính tên gia hỏa đó đã làm hỏng việc của ta. Ngài bảo Ám Ảnh trước đi theo, đợi sau khi Ôn Bình rời khỏi, chúng ta sẽ ra tay lấy lại món đồ trên người Lục Nguyệt. Vật kia rất quan trọng, không chỉ với phụ thân ta mà là cả Kháo Sơn Tông.

Hoa Liêu không đáp ứng, bởi vì hiện tại Ám Ảnh đang chấp hành nhiệm vụ khác. Hắn hỏi:

- Vật đó là gì?

- Đồ mà Cực Cảnh Sơn muốn.

- Đã hiểu.

Vốn định cự tuyệt yêu cầu của Vạn Sơn, thế nhưng nghe đó là thứ Cực Cảnh Sơn muốn, hắn đành phải đáp ứng.

- Đợi đến đêm đi. Hiện tại Ám Ảnh đang chấp hành nhiệm vụ, đợi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ trở về ta sẽ căn dặn họ. Nếu như là thứ Cực Cảnh Sơn muốn, Hoa Liêu ta nhất định sẽ giúp ngươi.

- Đa tạ Hoa thúc! - Vạn Sơn vui vẻ, tâm trạng dần dần buông lỏng, kế đó hỏi. - Hoa thúc, không phải đội Ám Ảnh luôn hành động về đêm sao? Ban ngày họ phải chấp hành nhiệm vụ gì à?




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch