Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 78: Chấp Pháp Đường Chỉ Còn Trên Danh Nghĩa

Chương 78: Chấp Pháp Đường Chỉ Còn Trên Danh Nghĩa




By:truyendichgiare.com




----------

- Chuyện nhỏ mà thôi. - Hoa Liêu đương nhiên sẽ không nói cho Vạn Sơn biết. Chuyện này giống với chuyện nam nhân đang cùng nữ nhân trên giường sẽ không bao giờ nói chuyện chia tay.

- Nếu như là chuyện nhỏ thì ngài sẽ không phải Ám Ảnh ra ngoài. Hoa thúc à, nếu không phải ngài đã đáp ứng ta, ta thật sẽ nghĩ ngài đang từ chối khéo đấy! - Vạn Sơn bưng một chén trà trên bàn lên.

Nhấp một ngụm, nuốt vào, nhưng dường như không phải để giải khát, mà là để giội tắt những lo lắng trong lòng hắn.

Chợt, hắn thì thào tự nói, trên mặt nhiều thêm vài phần âm lãnh:

- Dám giết người của Cực Cảnh Sơn, tên Ôn Bình kia chết chắc rồi.

- Cái gì?

Hoa Liêu ngây người ta một lúc, chén trà trong tay phút chốc hóa thành bột phấn, kế đó, hắn duỗi tay bắt lấy bả vai Vạn Sơn.

- Hoa thúc, ngươi làm sao vậy?

- Ngươi vừa nói gì hả?

- Ôn Bình chết chắc rồi.

- Câu trước kìa ông con.

- Dám giết người của Cực Cảnh Sơn.

- Ôn Bình giết Hàn Chí của Cực Cảnh Sơn?

- Bên cạnh hắn có một tên vô cùng lợi hại, chỉ một quyền đã đánh Hàn tiền bối chết tươi. Bất quá, cũng không có gì đáng ngại, hắn có mạnh hơn cũng không mạnh bằng Cực Cảnh Sơn, đúng không? Nếu như tin tức này rơi vào tai người của Cực Cảnh Sơn, vậy thì Bách Tông Liên Minh Hội sợ rằng cũng chẳng che chở nổi cho Bất Hủ Tông.

Vạn Sơn cười đắc ý, thế nhưng Hoa Liêu lại không cười nổi, vẻ mặt hắn cứng lại, vỗ mạnh lên bàn.

- Nguy rồi!

Hắn vừa hạ lệnh cho Mạt Ảnh mang theo đội Ám Ảnh đi hạ sát Ôn Bình, hơn nữa còn là tử lệnh.

Nhưng bên cạnh Ôn Bình lại có một người như vậy… Chẳng phải tiểu đội Ám Ảnh sẽ lành ít dữ nhiều hay sao? Thanh lợi kiếm của Chấp pháp đường hắn e rằng…

Tử lệnh cũng không có nghĩa là bảo người của mình đâm đầu vào chỗ chết nha!

Hoa Liêu đứng bật dậy, thoáng cái đã ra khỏi phòng.

- Hoa thúc, ngươi đi đâu đó?

Vạn Sơn đuổi đến cửa, hô một tiếng, thế nhưng Hoa Liêu không đáp lại hắn, thấp giọng mắng một câu “Bệnh thần kinh” sau đó ngoảnh mông bỏ đi.

Hoa Liêu lập tức cưỡi phong lưu mã, mang theo vài tên tùy tùng, phóng về phía Thương Ngô Thành.



Ôn Bình đứng trước lò hỏa thiêu, ánh lửa hắt lên mặt hắn, thời điểm này, trên mặt hắn không hề có bất kỳ biểu cảm nào.

- Lục Nguyệt, thứ này ngươi có được từ đâu? - Ôn Bình vẫn không mở cái túi ra, lúc hỏi Lục Nguyệt, hắn cũng chỉ vỗ vỗ lưng quần mình. Mặc dù có hơi quái nhưng may mắn là Lục Nguyệt biết hắn muốn hỏi gì.

Nàng đáp:

- Tìm được trong một cái sơn động. Vì nó, hơn trăm người đều đã bỏ mạng ở sơn động.

- Trong động có thứ yêu vật gì?

- Không, bọn họ chết là vì tàn sát lẫn nhau. Phân điện nhiệm vụ Kháo Sơn Tông tuyên bố một nhiệm vụ cá nhân, chỉ cần tìm được nó, mang đến Thương Ngô Thành giao cho người phát nhiệm vụ thì sẽ nhận được 5000 kim tệ. Ai cũng mơ tưởng đến 5000 kim tệ này, ta cùng A Dạ tương đối may mắn, không chỉ có thể còn sống trở ra, mà còn chiếm được Lục Sa này. Vốn nghỉ chỉ cần mang đến Thương Ngô Thành bàn giao, sau đó cầm tiền liền rời khỏi, không ngờ…

Lục Nguyệt nhìn hỏa diễm cháy hừng hực trong lò, lâm vào hồi ức, mãi vẫn không nói gì thêm. Bất chợt, nàng giơ tay lên lau nước mắt, bộ dạng rất là đáng thương.

- Vậy ngươi đã nghĩ ra sẽ đi đâu chưa?

Lục Nguyệt vẫn si ngốc nhìn chằm chằm vào lò hỏa thiêu, trong giọng nói nhiều thêm vài phần bất đắc dĩ:

- Thương Ngô Thành đã không còn chỗ cho ta dung thân nữa rồi. Ta sẽ mang tro cốt của A Dạ rời khỏi đây, tìm một chỗ, lần nữa bắt đầu lại cuộc sống.

- Kháo Sơn Tông sẽ không cho ngươi rời khỏi Thương Ngô Thành. - Ôn Bình nhíu mày suy tư, sau đó mở miệng nói. - Cùng ta hồi Bất Hủ Tông ở tạm vài ngày, đợi sóng gió qua đi, ta sẽ tiễn ngươi đi.

Lục Nguyệt đột nhiên nhoẻn miệng cười:

- Kỳ thật ngươi là một người dễ mềm lòng, vừa nãy còn nói là không định cứu ta đây này.

Ôn bình không để ý đến nàng.

Mềm lòng?

Xác thực, thỉnh thoảng hắn rất mềm lòng.

Thế nhưng, một người chung quy vẫn có máu có thịt, từng là bằng hữu, dù cho hiện tại không còn xem nàng là bằng hữu nữa, hắn cũng không muốn thấy nàng phơi xác giữa đường.

Lục Nguyệt muốn rời khỏi, bằng vào Luyện thể lục trọng của nàng, kết cục rất dễ đoán.

Ôn Bình rời khỏi phòng, liếc mắt nhìn Vu Mạch chẳng biết đã đuổi theo từ lúc nào. Vu Mạch cũng liếc nhìn hắn.

Hai người rất ăn ý cầm vũ khí lên, thứ Ôn Bình xuất ra chính là một thanh Dạ Mạt Ảnh, còn trong tay Vu Mạch chính là thanh thép dựng cạnh cửa.

Kế đó, hai người đi về phía đám thợ đang làm việc.



Một phút sau.

Vòng bảo hộ quanh Bất Hủ Thanh Phong tiêu tán, Ôn Bình chậm rãi rút Dạ Mạt Ảnh khỏi ngực Mạt Ảnh.

Máu tươi từ lỗ hổng trước ngực trào ra, ướt đẩm y phục bằng phải thô, đồng thời, máu cũng chảy xuôi theo thân Dạ Ma, tí tách nhỏ xuống, nhuộm hồng cảnh một mảnh thổ địa.

- Bịch!

Thân thể Mạt Ảnh cứng lại, chết không nhắm mắt ngã xuống đất.

Đến lúc chết hắn cũng nghĩ không thông, bạch quang đột nhiên xuất hiện xung quanh Ôn Bình là thứ gì và vì sao bên cạnh hắn lại có thêm một tu sĩ Luyện thể thập tam trọng vô địch cùng cấp bậc.

- Tiểu tử, sáu tên còn lại đều xử lý xong. - Ngay lập, giọng của Vu Mạch từ phía sau vọng đến.

Ôn Bình gật đầu, lau sạch máu trên lưỡi Dạ Ma, sau đó giặt vào bên hông.

Song, khi Ôn Bình quay lại thì Lục Nguyệt đã đi mất, ngay cả hủ cốt dùng để đựng tro cốt của A Dạ đặt trên bàn cũng đã biến mất.

Hỏa diễm trong lò vẫn hừng hực cháy, tựa như lúc Ôn Bình rời khỏi.

Đám thợ đang bận rộn thấy hắn bước đến, cẩn thận đánh giá hồi lâu, rồi nói:

- Lão bản, vị cô nương vừa nãy đã đi rồi. Nàng bảo chúng tôi nhắn lại với ngài rằng nàng thực sự xin lỗi, nàng nợ ngài một mạng.

- Ừm.

Ôn Bình không hỏi gì thêm, chỉ khẽ gật đầu.

Bởi vì hắn biết rõ có hỏi cũng chẳng được gì.

Lúc quay đầu, đã thấy Vu Mạch đứng đó, không còn bộ dáng hưng phấn lúc nãy, hắn bước đến vỗ vỗ vai Ôn Bình, dùng giọng nói tang thương lảm nhãm:

- Nhân sinh chính là như vậy, ngươi có thể nắm giữ lực lượng, cũng có thể nắm giữ sinh tử của người khác, thế nhưng có rất nhiều chuyện ngươi không thể nào không chế được.

Nghe mấy lời này, Ôn Bình chỉ cười cười.

Trong lòng hắn cười mỉa một cái, đây có xem như là kinh nghiệm tình trường tang thương của ông anh già này không nhỉ? Đầu năm nay, thiên hạ thích triết lý quá đi mất.

Nửa canh giờ sau.

Chỗ hai người Ôn Bình vừa đứng đã bị quân của phủ thành chủ vây chặt tầng trong tầng ngoài, lúc Hoa Liêu nghe tin chạy đến, cả người đều run lên. Trong lòng hắn cầu xin, mà cũng có thể là cầu nguyện, nói tóm lại, hắn không muốn tin những chuyện đã xảy ra.

Đẩy đám người ra, chứng kiến đám người Mạt Ảnh nằm ngay đơ trên đất, Hoa Liêu lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã bày ra tư thế cho chó ăn phân.

Thấy một màn như vậy, người chung quanh nhao nhao châu đầu ghé tai.

- Người của Kháo Sơn Tông sao vậy?

- Nhìn bộ dáng tê tâm liệt phế của Hoa Liêu kìa, mấy người chết kia là ai, đừng nói là đệ tử hạch tâm của Kháo Sơn Tông nha?

- Biết đâu, các người xem, phó thành chủ cũng đã đến rồi. Thân phận của mấy người kia chắc chắn không đơn giản.

- Buông tay! - Hoa Liêu tức giận quát tướng lên, sau đó không nói gì mà nhìn về phía trước.

Lúc này, hắn chẳng khác nào một kẻ si, vẫn còn đang chìm đắm trong thất bại.

Đầu tiên là Nhung lão.

Kế đó là Mạt Ảnh, rồi tiểu đội Ám Ảnh.

Thanh lợi kiếm của Chấp Pháp đường đã gãy. Chấp Pháp đường… Chỉ còn là danh nghĩa.

- Ôn Bình! Bất Hủ Tông!

Hoa Liêu phẫn nộ hét một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó, mắt hắn tối sầm, cả người y như tên say, ngã trái ngã phải… Đám người hầu thấy vậy vội vàng chạy đến đỡ.

Bất quá, đỡ được người nhưng lại không đỡ được tâm. Tâm hắn đã bị nghiền nát mất rồi!




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch