Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 86: Tần Mịch

Chương 86: Tần Mịch




By:truyendichgiare.com




----------

Trong khi đám người kia nháo nhào ùa lên Vân Lam sơn, một thanh niên tóc đỏ đang dạo bước trên con đường dưới chân núi, bước chân không nhanh không chậm, thỉnh thoảng ló đầu quan sát phía trước, có khi thì dừng lại ngó nghiêng tạp hóa bên đường.

Mặc dù một cái cúc áo trên người hắn cũng đủ để mua hết quầy hàng, thế nhưng thanh niên vẫn vô cùng say sưa mân mê mấy món đồ chơi trên quầy.

Lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng gáy vang dội.

Trong tầng mây, một “bóng hồng” quanh quẩn vài lượt, sau đó sà thẳng xuống.

Thanh niên ngẩng đầu liếc nhìn, kế đó rất tự nhiên mà giơ tay lên, “bóng hồng” đáp xuống vai hắn… Đây là một quái điểu màu đỏ rực, lớn cỡ bàn tay, trên đùi có kẹp một cuộn giấy nhỏ.

Thanh niên gỡ cuộn giấy xuống, từ từ mở ra.

Trên đó viết: Mịch, ngươi không từ đã biệt, khiến cho chúng ta rất lo lắng. Nếu như vì chuyện khảo hạch, phụ thân hi vọng ngươi đừng nhụt chí, hãy còn cơ hội. Còn nếu vì muốn giải sầu, chúng ta đợi ngươi trở về.

Ngắn gọn một câu nhưng lại khiến thanh niên càng thêm sầu não, thu hồi mảnh giấy trong tay, nụ cười trên môi hắn đã sớm biến mất.

Tìm mộ cái cửa hàng, mượn giấy bút, thống khoái viết xuống ba chữ: Ta rất tốt.

Viết “rất tốt”, thế nhưng không có nghĩa là hắn thật sự tốt, hắn chỉ hi vọng phụ mẫu không phải lo lắng vì mình mà thôi.

Sau khi viết xong, thanh niên kín đáo buộc cuộn giấy lên chân quái điểu, sau đó đưa mắt nhìn nó biến mất trong tầng mây.

Thanh niên gọi là Tần Mịch, đến từ một đảo nhỏ thuộc Đông Hồ, gọi là Phi Ngư đảo.

Khoảng cách từ Phi Ngư đảo đến Thương Ngô Thành rất ra, có ngàn dặm hơn, người bình thường không tốn nửa năm căn bản không đi đến được. Mà Tần Mịch lặn lội đường xa đến tận đây… Chẳng qua cũng chỉ để giải sầu.

Một lần nữa giảm bớt những áp lực cùng bàng hoàng trong lòng.

Bởi vì hắn vừa thua trong kỳ khảo hạch người thừa kế đầu tiên tại Phi Ngư đảo, hơn nữa còn thua rất thảm. Hắn mang máng nhớ lại biểu cảm thổn thức của ngàn vạn người xem ngày hôm đó, đến nay, vẫn còn khiến tim hắn co lại.

Nếu như hắn chỉ là một tên thiếu gia ăn chơi trác táng, thua cũng chẳng sao. Bản thân không đủ cố gắng, thua… Không còn lời nào để nói.

Nhưng sự thật hắn không phải như vậy, không phải một tên vô học, không nghề ngỗng gì, trái lại, từ nhỏ hắn đã được phụ thân trọng điểm bồi dưỡng. Mười tám năm qua, thời gian của hắn tất cả chỉ để tu hành.

Phụ thân còn mời một vị lão sư là cường giả Thông Huyền Cảnh về cầm tay dạy bảo cho hắn.

Đồng thời, tất cả tài nguyên đều dồn lên người hắn.

Dược thiện, linh thiện, đại yêu bồi luyện, mấy thứ này… Người khác có nằm mơ cũng không thấy. Mà hắn, lại có được dễ như trở bàn tay.

Mười tuổi nhập môn Luyện thể, mười lăm tuổi tiến thẳng lên Luyện thể lục trọng, đến nay đã là Luyện thể bát trọng, hào quang vẫn luôn vây quanh hắn. Tại Phi Ngư đảo, hắn được xem là tư chất hạng nhất, được công nhận là đảo chủ đời sau…

Ngày khảo hạch, tiểu muội muội 5 tuổi từng nói với hắn: Ca ca thắng phải về làm bàn đu dây cho ta nha!

Còn có mẹ hắn, tổ phụ, tổ mẫu cùng với tất cả người Tần gia… Bọn họ đều đặt hi vọng vào hắn, đều mỉm cười cổ vũ hắn bước lên võ đài.

Kết quả thì sao? Hắn thua khảo hạch, phụ kỳ vọng của tất cả mọi người.

Bọn họ không trải qua trận chiến kia, nên mới cho rằng hắn còn có cơ hội, bởi vì còn lần khảo hạch thứ hai… Nhưng hắn, người chân chính tham gia trận chiến, hiểu rất rõ hắn cùng đối phương chính là ngày đêm khác biệt.

Hắn dùng toàn lực nhưng đối phương chỉ là mới khởi động.

Cho nên hắn lựa chọn ra ngoài giải sầu, muốn vượt qua bóng ma tâm lý mà đối phương để lại, một lần nữa tìm lại phong thái tốt nhất để tiếp tục tu hành.

- Tiếp tục đi, đi hết Đông Hồ ta sẽ về. - Nói xong, Tần Mịch cất bước rời khỏi cửa hàng, đi dọc theo con đường, thẳng tiến về phía trước, thế nhưng, còn chưa đi được bao xa, hắn đã thấy một tấm bảng kỳ quái.

Trên đó viết: “Điều kiện nhập môn: Mười lăm tuổi Luyện thể ngũ trọng, giao nộp 1000 kim phí nhập môn.”

- Chuyện quái gì vậy?

Tần Mịch bước lên trước, lay lay tấm bảng, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, liếc mắt nhìn kiếm bia, nói:

- Một cái tông môn nho nhỏ cũng dám đặt ra tiêu chuẩn bậc này? Mười lăm tuổi Luyện thể ngũ trọng mà còn phải dùng tiền nhập tông? Quả thật là hài hước.

Nói xong, hắn cất bước đi thẳng lên Vân Lam sơn.

Không vì cái gì khác, chỉ vì muốn nhìn một chút xem cái tông môn tự cao tự đại kia rốt cuộc là dạng gì.

Đi chưa bao xa, hắn hoảng hồn, chân nhón lên hết sức có thể, dùng sức nhảy vọt sang một bên. Cố định xong thân thể, hắn mới vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ quả thật nguy hiểm, xem chút giảm trúng “shit” cmn rồi.

Dừng lại, ngẩng đầu cẩn thận nhìn con đường trước mặt, chứng kiếm rêu bám trên thềm đá sắp nở hoa, cùng với dây thanh đằng tràn lan bốn phía, cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở đống phân cùng một bãi nước tiểu ở xa xa…

- Cái tông môn này bỏ hoang bao lâu rồi trời?

Hắn cảm thấy mấy cái bậc thềm này có ít nhất nửa năm không ai quét dọn, nếu không, làm sao bẩn đến trình độ này.

Loại tông môn này mà cũng dám đặt tiêu chuẩn “hạng sang” như vậy, chẳng lẽ không sợ không thu được đệ tử nào sao?

Đi lên phía trước một chút, bỗng nhiên, Tần Mịch nghe được tiếng hét phẫn nộ âm vang đâu đây.

- Xuống núi hết cho ta, Bất Hủ Tông trọng địa lại dám xông loạn, coi chừng ta trực tiếp… - Còn chưa nói xong, Dương Nhạc Nhạc đã đi về phía một khối quá thạch cạnh thềm đá, xem chừng có hơn ngàn cân, thế nhưng Dương Nhạc Nhạc lại dễ dàng dùng hai tay nhấc lên.

Nhấc lên không nói, hắn còn quơ quơ mấy cái, dọa đám tộc trưởng nhao nhao lui về sau mấy bước, thất hồn lạc phách cắm đầu chạy xuống núi.

Thấy một màn như vậy, Tần Mịch âm thầm kinh hãi, bởi vì ngay cả hắn là Luyện thể bát trọng cũng không dám đánh cược bản thân có thể làm được như vậy.

Tần Mịch nhanh chân đi đến trước mặt Dương Nhạc Nhạc, cảm thán nói:

- Bằng hữu, lực cánh tay ngươi quả là ghê gớm thật.

Dương Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn Tần Mịch, cười cười, sau đó từ từ thả khối đá về chỗ cũ, mặt không đỏ, hơi không gấp, thoạt nhìn tựa như chỉ tiện tay nhấc lên mà thôi, xong việc, hắn mới lên tiếng:

- Chút việc nhỏ mà thôi!

Tần Mịch thấy thế cẩn thận quan sát Dương Nhạc Nhạc, tựa hồ đang xác định xem hắn có phải yêu vật biến hóa hay không.

Nhìn một hồi, nhìn đến mức người trước mắt “mặt đỏ tim đập”, chuẩn bị mở miệng xua đuổi, lúc này, hắn mới mở miệng nói:

- Bằng hữu, ngươi tuổi này đã có thể có được lực lượng như thế, quả thực là trời sinh thần lực.

Dứt lời, Tần Mịch thầm nghĩ: Trong cái tông môn suy sụp cỡ này, thực lực của người kia hẳn là cấp bậc trưởng lão. Không biết nếu ta cùng hắn so tài, đơn thuần chỉ dựa vào cơ thể cứng đối cứng, không biết có được bảy phần thắng không ta?

- Đúng rồi, bằng hữu, xưng hô thế nào?

- Dương Nhạc Nhạc.

- Dương trưởng lão, xin chào, thực lực này của ngươi thật sự khiến tại hạ cảm phục, không biết có thể hay không…

Tần Mịch vừa định nói “Có thể hay không luận bàn một phen” thì chợt thấy Dương Nhạc Nhạc lắc đầu:

- Bằng hữu, đừng gọi loạn. Nếu để cho trưởng lão nghe được, ta đây đảm bảo ăn hành. Ta cũng chỉ là một đệ tử bình thường mà thôi, ngươi cứ gọi ta Nhạc Nhạc là được.

- Nhạc Nhạc? Dương huynh, ngươi thật thích nói đùa. - Bảo hắn Dương Nhạc Nhạc chỉ là một đệ tử bình thường, đánh chết hắn cũng không tin.

- Ta giống người hay nói giỡn lắm à? Nếu như ta là trưởng lão, ta chẳng rãnh đâu mà tám với ngươi. - Dương Nhạc Nhạc bỗng hô to một tiếng. - Các ngươi đi mau lên, nếu để cho Vân trưởng lão nhìn thấy, hắn cũng không khách khí như ta đâu!




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch