Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 87: Ở Đây Là Đâu?

Chương 87: Ở Đây Là Đâu?




By:truyendichgiare.com




----------

Trên thềm đá, đám người bước nhanh hơn, một bước trực tiếp xuống 3, 4 bậc thang, dường như rất e sợ Dương Nhạc Nhạc làm thật.

Tần Mịch nhìn Dương Nhạc Nhạc, sau đó nhìn quanh bốn phía vài lần, nội tâm càng thêm nghi hoặc.

Đúng lúc này, Dương Nhạc Nhạc mở miệng:

- Ngươi đến để nhập tông à? Tự mình tham quan đi, ta còn phải tu luyện, đi trước nha.

Nhìn Dương Nhạc Nhạc vui vẻ mà đi, trong lòng Tần Mịch thầm nghĩ: Ở cái tuổi này, với thực lực bậc đó, trên Phi Ngư đảo sợ cũng không thấy được bao nhiêu. Ngay cả Luyện thể bát trọng như ta cũng chưa chắn có thể thắng hắn.

Loại thiên tài này sao lại chôn chân làm một gã đệ tử bình thường ở một cái tông môn xuống dốc?

Hơn nữa, có vẻ như hắn rất thích ở đâu, còn tỏ vẻ hưởng thụ nữa chứ, trời trời, trước khi đi còn vặt lá cây cầm chơi nữa chứ…

- Có chút ý tứ.

Lẩm bẩm tự nói một câu, sau đó Tần Mịch đi lên đỉnh Vân Lam sơn, hướng mắt nhìn quanh bốn phía, thầm đánh giá.

Chủ điện nguy nga, so với Phi Ngư đảo cũng không chút thua kém, trái ngược hoàn toàn với thềm đá sau lưng, quả là một trời một vực. Bước lên trước bước, liền thấy một lão giả nằm trên ghế, trong ngực ôm một tấm bảng.

Giống như đúc tấm bảng hắn nhìn thấy lúc lên núi.

Trên đó viết tiêu chuẩn nhập môn cùng với 1000 kim phí nhập môn, không biết vì sao nhìn lại lần nữa Tần Mịch đột nhiên cảm thấy câu nói kia trở nên đặc biệt bắt mắt.

Lại nói, loại thiên tài Luyện thể ngũ trọng nếu đặt ở Phi Ngư đảo, Tần gia hắn cũng xem đó là tinh nhuệ để bồi dưỡng, hơn nữa còn được hưởng ưu đãi tốt nhất, thoáng chốc nhân sinh bước lên đến đỉnh phong.

Thế nhưng mà tại đây, điều kiện tối thiểu nhập môn lại là thiên tài mà Phi Ngư đảo khao khát.

Rồi còn thêm 1000 kim phí nhập môn…

Thiên tài mới 15 tuổi đã đạt Luyện thể ngũ trọng phải được hưởng đãi ngộ, trước khi nhập môn phải cho bọn họ thứ tốt gì đó trị giá mấy ngàn kim, sau đó còn dồn hết tài nguyên bồi dưỡng... Không phải vậy sao?

Nhưng ở đây, nhập môn không chỉ không được thứ gì hay ho, mà còn phải tốn tiền. Hơn nữa còn ghi giá, mà giá lại đặc biệt “cắt cổ”.

- Đây là tông môn à? - Hắn càng nhìn càng cảm thấy không giống.

Đi về phía trước không bao xa, đột nhiên bên tai vang lên thanh âm của một nam nhân.

Lúc nhìn thấy người kia, trong mắt Tần Mịch lóe lên kinh ngạc. Hắn kinh hãi là vì dung mạo của đối phương. Là một nam nhân, nhưng lại tinh xảo đến mức nam nhân cũng muốn bẻ thẳng thành cong.

Cách người nam nhân này không xa còn có một thiếu niên trạc tuổi hắn đang cầm chổi quét sân.

Bởi vì dùng sức quá lớn, thỉnh thoảng bụi đất lại theo gió bay lên, là khô cũng bị cuốn đi, may là gió không lớn, nếu không tên này có khi quét đến tối.

Nhìn thấy Triệu Dịch quét rác, Vân Liêu lập tức né sang một bên, nói:

- Triệu Dịch, nhẹ tay một chút.

- Vân trưởng lão, ngại quá.

Triệu Dịch nói một tiếng xin lỗi, sau đó cầm chổi quét đứng chờ Vân Liêu đi qua mới bắt đầu quét tiếp. Nhưng đúng lúc này, bụi đất theo gió cuốn thẳng về phía hắn, vây lấy hắn.

Vân Liêu không để ý đến Triệu Dịch, hiện tại hắn có việc gấp phải xuống núi một chuyến, bởi vì nguyên liệu làm Nguyệt Quang sủi cảo đã sớm hết.

Hôm qua, sau khi ăn Nguyệt Quang sủi cảo, hắn cảm giác được bản thân dường như bước vào một phương thiên địa khác. Thực lực tăng gấp đôi không nói, hơn nữa còn có loại cảm giác có thể chạm đến ngưỡng cửa đả thông mạch môn. Hắn vốn định hôm nay ăn thêm một chút, ai ngờ đến chậm, bị đám đệ tử tham ăn kia nuốt hết rồi.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể mau chóng xuống núi mua nguyên liệu, tranh thủ buổi tối lại nhờ Ôn Bình làm cho một chén.

Lúc bước qua đám lá khô cùng bụi đất đang bay loạn kia, đột nhiên khu vực quanh chân hắn xuất hiện một khoảng không, bụi đất cùng lá khô dường như bị thứ gì đó xua đuổi, né qua người hắn, né, né, né xa một chút.

Thấy cảnh tượng trước mắt, Tần Mịch quả thật không dám tin vào mắt mình, kinh ngạc há hốc mồm mà nhìn.

Khinh Trần bất nhiễm!

Vô cấu chi thể!

Tám chữ này chỡ vụt qua trong đầu Tần Mịch.

Lúc quan sát phụ thân, hắn thường thấy nhất là cảnh tượng như vậy. Đó cũng là dấu hiệu của Thông Huyền Cảnh. Vì để chứng minh phỏng đoán của mình, hắn quyết định làm ra một hành động vô cùng can đảm.

Thả ra thần thức dọ thám người trước mặt.

Loại hành vi này thông thường chính là khiêu khích, và cũng là nguyên do thường xuyên dẫn đến sinh tử chiến.

Nhưng ai bảo tò mò hại chết mèo chứ, Tần Mịch không nghĩ nhiều được như vậy, lỡ như có gì thì lạy người ta thôi.

- Hử?

Vân Liêu phát giác có người thả ra thần thức điều tra mình, nhướng mày, sáu đó, ánh mắt rơi vào trên người Tần Mịch ở cách đó không xa.

Lúc này, Tần Mịch đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Vân Liêu.

Hắn không cảm thấy mạch khí chấn động trên người đối phương, nói rõ người kia không phải Thông Huyền Cảnh.

Không phải Thông Huyền Cảnh vậy mà lại có được Vô cấu chi thể.

Tu sĩ bậc này lại chịu làm trưởng lão trong một cái tông môn tồi tàn?

Thế giới này làm sao vậy trời?

Chẳng lẽ Phi Ngư đảo không còn là nơi có thực lực mạnh nhất Đông Hồ nữa rồi sao?

Đang lúc cảm thán, vô tình nghiêng đầu nhìn Triệu Dịch đang quét rác cách đó không xa.

Bụi đất cũng né tránh hắn ta, bụi đất vậy mà lại né tránh hắn ta.

- Móa! - Tần Mịch nhịn không được văng tục, nội tâm kinh ngạc khiến hắn bất giác lui lại vài bước.

Hai người đều là Vô cấu chi thể.

Cái tông môn này rốt cuộc là thứ tồn tại gì mà lại có được hai tên yêu nghiệt chưa nhập Thông Huyền đã sở hữu Vô cấu chi thể?

Loại nhân vật này hắn cũng chỉ nghe thấy từ miệng mẫu thân, dường như bọn họ chỉ tồn tại ở thế giới mênh mông rộng lớn đâu đó bên ngoài Đông Hồ mà thôi.

Mới nãy hắn còn nghĩ rằng đây là cái tông môn lừa gạt, chuyên đi lừa mấy tên lắm tiền thiếu não.

Nhưng hiện tại nhìn lại, ở Đông Hồ này làm gì có cái tông môn nào cam lòng xuất ra yêu nghiệt mới mười mấy tuổi đã có được Vô cấu chi thể chỉ để diễn trò cho hắn xem?

Chỉ để hắn cảm thấy hổ thẹn thôi à?

Nếu có, tông môn cỡ đó tối thiểu cũng phải là thế lực tam tinh hoặc tứ tinh trong đại thế giới!

Đúng lúc này, âm thanh chất vấn của Vân Liêu truyền đến:

- Ngươi là người phương nào!

- Vị... tiền bối gì đó ơi, ta nhìn thấy thông báo thu đệ tử, cho nên mới đến xem thử. Xin hỏi đây là nơi nào?

- Bất Hủ Tông. - Nghe đối phương nói thấy được thông báo thu đệ tử nên tìm đến, Vân Liêu bỏ qua ý định giáo huấn hắn, quay sang nói với Triệu Dịch. - Triệu Dịch, ngươi dẫn hắn đi gặp tông chủ.

Dứt lời, Vân Liêu vội vã đi sượt qua bên cạnh Tần Mịch, nhanh chóng hướng về phía Thương Ngô Thành.

Triệu Dịch buông chổi xuống, đi đến trước mặt Tần Mịch, cười hì hì nói:

- Bằng hữu, ta nói này, vận khí của ngươi thật tốt. Tông chủ vừa vặn đang ở đây, ngươi đến chậm một chút nữa sợ là không gia nhập Bất Hủ Tông được rồi.

- Hả?

Nghe người trước mắt nói, Tần Mịch có cảm giác sai sai chỗ nào đó.

Như mấy cái tông môn khác, không phải có được đệ tử thiên tài gia nhập là chuyện may mắn sao? Sao đến hắn lại thành cái dạng khác... Gì mà ngươi có thể gia nhập Bất Hủ Tông của ta là có phúc phận?

Bị Triệu Dịch lôi kéo đi một đoạn, hắn mới sực nhớ ra, hình như hắn đến đâu phải để nhập tông đâu.

Hắn chỉ đến xem mà thôi.

Nhưng đúng lúc này, người bên cạnh đột nhiên khom người, hô:

- Tông chủ!

Tần Mịch thuận thế quay đầu nhìn, lập tức kinh ngạc thốt lên:

- Tông chủ hả?




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch