Rất nhiều người biết Trần Cảnh đang giữ ấn Tần Quảng vương. Tuy nhiên thành Quân An cách Bá Lăng, cách Kinh Hà quá xa, hơn nữa việc này đã qua rất lâu, nên Minh Thiên quân chỉ nghe đồn như thế. Bởi thế khi Trần Cảnh lấy ra ấn Tần Quảng vương, thì lão đã hoảng sợ hô lên một tiếng quái dị như vậy. Lão vẫn luôn không tin lời đồn này là sự thật. Lời truyền miệng luôn có sự sai lệch so với thực tế, tại châu Cửu Hoa thì phần lớn mọi người đều tin là thật, nhưng khi ra ngoài khu vực khác thì sẽ có người cho rằng đó là giả dối.
Minh Thiên quân vội vã độn đi xa. Đối với lão mà nói, dù là thiên thần, chỉ cần ở trong thành Quân An thì lão cũng không sợ. Thứ duy nhất lão sợ là vương ấn âm phủ. Cõi âm có mười điện, mỗi điện đều có một chiếc vương ấn.
Năm con ác quỷ trên ấn Tần Quảng vương giống như muốn lao ra ngoài. Lúc đầu chúng nó chỉ hiện ra, rồi chậm rãi lộ thân thể ra bên ngoài. Thân thể chúng nó ngưng thật, có màu đen nhàn nhạt, hai tay và hai vai có từng khối cơ bắp vạm vỡ, hai mắt là hai đốm sáng màu đỏ. Ngay khi bọn nó há cái miệng rộng như bồn máu, hồn phách trên bầu trời tức thì tan thành mây đen rồi bị nuốt vào trong đó. Chúng xé đứt từng phần của những hồn phách này, sau đó vặn trước cái đầu, nhét vào miệng nhấm nuốt.
Âm hồn đều bị xua tan rồi biến mất trong mưa gió. Chỉ trong chớp mắt sau khi Trần Cảnh dùng ấn Tần Quảng vương, âm hồn vô thanh vô tức tan biến, cũng giống như khi xuất hiện. Lúc này, nơi đây chỉ còn lại năm con ác quỷ lộ ra thân thể ở trên ấn Tần Quảng vương, thỉnh thoảng vẫn thấy chúng giơ tay chụp vài âm hồn rồi xé ra nuốt sống. Khác với khi Trần Cảnh dùng kiếm khí phá vỡ âm hồn, chúng sẽ hóa thành mây đen, còn âm hồn bị năm con ác quỷ xé nát thì sẽ không phân tán mà vẫn còn nguyên thân hình, đầu là đầu, chân là chân, vẫn giãy giụa khi bị bắt.
Trên bầu trời vẫn sấm rung chớp giật như lúc trước. Ánh sét chiếu rọi cả thành Quân An, làm sáng rõ con đường nơi Trần Cảnh đang đứng. Năm con ác quỷ giống như chui ra từ trong lòng bàn tay hắn. Bọn chúng càng ở gần tay của Trần Cảnh thì càng nhỏ, và càng rời xa thì lại lớn hơn.
Khung cảnh ở đây giống như là ma vật xuất thế.
Tuy rằng Trần Cảnh có thể sử dụng được ấn Tần Quảng vương, nhưng hắn không thể hoàn toàn nắm giữ nó. Ý muốn của hắn là muốn dựa vào nó để giải thoát cho những linh hồn mang tín ngưỡng đang bị giam ở trong thành Quân An, nhưng ấn Tần Quảng vương lại thôn phệ tất cả.
Đột nhiên, Trần Cảnh phát hiện ra năm con ác quỷ trên ấn Tần Quảng vương đang thôn phệ sinh khí trong thành Quân An.
Hắn đang định thu ấn lại, thì một tiếng niệm Phật vang lên trong bóng đêm.
- Ngã Phật từ bi.
Một hòa thượng già mặc một bộ tăng y màu xám đi đến từ phía sau của Trần Cảnh. Trên thân lão có một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, mưa gió không thể xâm phạm, nên tăng y vẫn không bị ướt. Đôi giày vải của lão đạp trên mặt đường có đọng nước nhưng cũng dính chút nào.
Trần Cảnh cũng không quay đầu lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước, đồng thời phong cấm năm con ác quỷ đang điên cuồng thôn phệ sinh khí của thành Quân An vào trong ấn Tần Quảng vương.
- Thiên uy của thiên thần Ti Vũ thật lớn.
Lão hòa thượng nói.
Trần Cảnh vừa đi về phía trước, vừa trả lời:
- Linh hồn của người tế tự vẫn đang chờ đợi ta. Hòa thượng việc gì phải hiện pháp thân để đuổi theo ta chứ.
- Thiên thần Ti Vũ vừa xuất hiện đã khiến khắp chốn nháo nhào. Chỉ vì một người mà không thèm để ý đến mạng sống mọi người trong một tòa thành, đây không phải là đạo của thiên thần.
Hòa thượng vân vê phật châu ở trong tay, bước một bước lớn về phía trước.
Trần Cảnh vẫn không dừng lại. Bất kể hòa thượng bước nhanh bao nhiêu, hắn vẫn duy trì một khoảng cách không thay đổi với lão. Không thể biết được nguyên nhân là do Trần Cảnh hay do lão hòa thượng.
Trần Cảnh không hay gặp hòa thượng, có ấn tượng cũng chỉ có hai người. Một trong đó là đại hòa thượng hắn nhìn thấy thi âm thần không thể rời khỏi miếu Hà Bá, đó là một hòa thượng đang ngộ đạo. Người còn lại thì chính là Mộc Chân, một hòa thượng có thần thông bẩm sinh.
Khi Trần Cảnh im lặng, khí thế của lão hòa thượng lại càng mạnh.
Trần Cảnh có vẻ là không thể trả lời câu nói của lão. Hòa thượng càng chạy càng nhanh, trên tay, chuỗi phật châu tỏa ra ánh sáng chói lòa.
Đúng lúc này Trần Cảnh nói ra:
- Mạng người vốn không phân nặng nhẹ, thì làm sao có thể dựa vào số lượng nhiều hay ít để cân nhắc. Hòa thượng, ta hỏi ngươi, nếu có một vạn người đều nói ngươi đáng chết, thì ngươi có đi tìm chết hay không.
- Tăng nhân tu hành, sao có thể chỉ vì ngôn luận của người thường mà vứt bỏ mạng sống của bản thân.
Hòa thượng nói to, giọng nói như chuông đồng.
Nhưng lần này Trần Cảnh lại trả lời rất nhanh:
- Thần tiên làm việc, sao có thể chỉ vì lời nói của tăng nhân mà vứt bỏ tín nghĩa với thế gian.
- Lấy tín ngưỡng một người mà hại mọi người là ác tín, thần không thể làm.
Hòa thượng nói lớn.
Trên trời mưa gió điên cuồng, sấm rung chớp giật. Hòa thượng đuổi theo phía sau Trần Cảnh. Thần sắc của lão nghiêm nghị, như chỉ cần Trần Cảnh không thể trả lời được một câu là sẽ dốc toàn lực vào một đòn để giết chết hắn ngay tại chỗ.
Đột nhiên trên người Trần Cảnh xuất hiện ánh sáng chói lòa xông thẳng lên tận trời, trông rất uy nghi, hắn nói:
- Tuy là một người, nhưng lại cầu khẩn đại nghĩa thiên hạ. Dù chỉ là một người, nhưng có thể tương xứng hết thảy chúng sinh vẫn đang hồ đồ, mê muội. Hòa thượng nói ta không để ý tới sinh linh cả thành, có phải là nói muốn làm việc thiên phạt sao?
- Bởi vì một người mà thay đổi cả pháp luật của thế gian, người là loạn thần.
Hòa thượng hét lên trả lời.
- Ha ha ha ha…
Trần Cảnh cười to.
- Ngươi cười cái gì.
Hòa thượng hỏi. Phật quang tỏa ra từ chuỗi phật châu trên tay lão ảm đạm đi ngay sau khi Trần Cảnh cười lớn.
- Pháp luật của nhân gian từ đâu mà có, vì sao lại xuất hiện, vì ai mà tồn tại. Hòa thượng, Phật châu trong tay ngươi vì sao lại có màu vàng, đạo của ngươi tu chính là đạo của nhân gian hay sao?
Ngay khi Trần Cảnh nói xong, khí thế trên người hòa thượng giảm mạnh. Đầy trời mưa gió hóa thành tia kiếm lao về phía lão. Phật châu trên tay hòa thượng tỏa ra ánh sáng lóng lánh, bao vây lấy lão. Trong mưa gió, hòa thượng biến mất, chỉ còn một cái vòng xóay ở chỗ đó, rất lâu vẫn không tan biến.
Trần Cảnh vẫn tiếp tục bước tới trong mưa gió. Bây giờ đã không còn ai dám ngăn cản hắn. Trần Cảnh đi đến trước cửa cung Tử Tiêu. Dù hắn đã ở trong thành Quân An khá lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Trần Cảnh nhìn thấy nơi này.
Ngay ở trước cửa cung Tử Tiêu, binh sĩ đứng thành hàng, đang dựng thẳng trường kích. Mưa gió cọ rửa trên thân họ. Nước mưa theo áo giáp chảy xuống. Khuôn mặt của tất cả binh sĩ đều đang rất nghiêm nghị, một tay nắm chặt trường đao.
- Ai đó?!
Binh sĩ nhìn thấy Trần Cảnh, quát hỏi.
Người đứng phía xa dừng lại.
Mưa gió cũng dừng lại theo, lượng mưa đột nhiên giảm xuống.
Chính giữa của cung Tử Tiêu là nơi các đại thần thương nghị quốc gia đại sự. Binh sĩ tập trung ở đây rất đông, đao đã rút ra khỏi vỏ, cung lên dây, bọn họ trông đằng đằng sát khí.
Trong điện, Chiêu vương ngồi một mình trên ghế dựa ở trên cao. Tang phi và Sa phi đứng ở hai bên. Tĩnh Đốc và Tô Lương đứng ở phía dưới, nhìn ra bên ngoài đang có mưa gió. Đột nhiên Tô Lương xoay người, nói:
- Đại vương, mưa gió sắp ngừng, tà thần sắp lui.
Chiêu vương nghe thấy thế thì vui vẻ nói:
- Vẫn là pháp lực thiên quân cao cường.
Nhưng Tĩnh Đốc lại không thấy vậy, bèn nói:
- Đại vương, nếu vũ thần (thần mưa) lui lại thì tất nhiên mưa gió sẽ ngừng. Hiện nay tuy mưa gió đã hơi yếu, nhưng ở bên trong đó khí tức của vũ thần lại không có giảm xuống. Vũ thần vẫn chưa lùi bước.
Chiêu vương có chút bất an.
"Uỳnh..."
Giống như để chứng minh lời nói của Tĩnh Đốc là đúng, bầu trời lại vang lên âm thanh của sấm sét, đồng thời nó càng thêm trầm trọng.
Chiêu vương vội vàng nói:
- Vì sao vị tà… vũ thần này lại muốn làm khó quả nhân? Đạo trưởng có thể thay quả nhân nói với vị vũ thần kia: "Chỉ cần hắn lui lại, hàng năm quả nhân sẽ cúng tế, nhất định không quên."
Tô Lương đáp lời:
- Đại vương, có miếu Kỳ Thiên, thì cần gì phải sợ tà thần. Đại vương đừng lo.
Chiêu vương chưa kịp trả lời thì Tĩnh Đốc đã nói:
- Tại sao lại gọi là tà thần. Tuy hắn là thần từ bên ngoài đến nhưng cũng là chân thần. Nếu như đại vương có thể cúng tế hắn thì chắc chắn năm nào cũng sẽ mưa thuận gió hòa.
- Thần Linh đoạt tín ngưỡng của kẻ khác thì đó chính là tà thần. Tuyệt đối không thể cúng tế hắn. Nếu như thiên hạ hỗn loạn, các vị thần linh lại còn tranh giành tín ngưỡng thì thiên hạ sẽ không thể thái bình được.
Tô Lương nói ra.
Một tiếng hét kinh hãi vang lên từ phía trước cửa điện. Một người đi ra từ trong mưa gió, không ai nhìn rõ được khuôn mặt của hắn.
- Ai đó?!
Một thị vệ quát to. Âm thanh chấn động phòng ốc.
Đối phương không trả lời, vẫn tiếp tục tiến lên, bước đến trước cửa điện. Đám thị vệ thay đổi sắc mặt, thống lĩnh hét lớn:
- Giết.
Mũi tên nhọn bắn ra. Mấy tên thị vệ cầm đao lao vào trong mưa gió, đằng đằng sát khí.
- Dừng tay.
Trong điện, Tĩnh Đốc quát lớn.
- A...
Mũi tên bắn vào trên thân thể của người nọ thì liền biến thành bụi.
Đao vỡ, người bay ngược lại.
- Đào tiên sinh, làm sao ngài đã đến đây rồi?
Tĩnh Đốc đi tới nghênh tiếp. Tô Lương cũng theo sát phía sau và gọi tên Đào tiên sinh.
Râu tóc của Đào tiên sinh bạc trắng. Lão đang cầm một chiếc trượng là bằng gỗ đào cao hơn cả người. Trên chiếc trượng có mấy chồi non. Lão đang ướt đẫm cả người, nhưng chiếc trượng vẫn khô ráo, không dính một giọt nước nào.
- Đào tiên sinh, ngươi đã đến là tốt rồi. Hãy mau nói cho quả nhân nghe, ngoài kia thế nào rồi. Minh Thiên Quân, Bạch Vân chân nhân, Ngộ Pháp tôn giả đang ở đâu rồi.
Chiêu vương bước nhanh xuống từ trên ngai vàng. Gã còn chưa kịp chào hỏi Đào tiên sinh, đã hỏi rất nhanh. Người này chính là Đào tiên sinh của điện Câu Mang.
- Đại vương đừng lo, tuy rằng pháp lực của hắn rất cường đại, nhưng không thể tiến vào được nơi này. Nếu hắn tiến vào, bọn ta sẽ tuân theo di mệnh của tổ tiên, phong ấn tất cả các người tu hành dám đến đây bằng đài Phong Thần.
Đào tiên sinh nói.
- Có câu này của tiên sinh, quả nhân không cảm thấy lo lắng nữa.
Chiêu vương vui vẻ nói.
Trong lúc nói chuyện, hơi nước ở trên người của Đào tiên sinh cũng đã bốc hơi hết. Lão nói tiếp:
- Đại vương xin yên tâm. Trận Phong Thần dựa vào khí của đế vương ở trong thành Quân An suốt một nghìn năm qua. Nó có thể trấn áp vạn vật. Thiên thần đối mặt với nhân khí tích tụ suốt nghìn năm của nước Trung Nguyên cũng phải chùn bước.
Chiêu vương thật sự vui vẻ. Sự lo âu lúc trước đã biến mất không còn nữa. Gã trở lại trên ngai vàng. Ngay lập tức Tang phi và Sa phi dựa vào trên người Chiêu vương.
Đào tiên sinh xoay người nhìn ra phía bên ngoài điện.
Lúc này, Trần Cảnh đã đi tới trước cửa cung Tử Tiêu. Bạch Vân quan chủ xuất hiện đột ngột. Lão gác một chiếc phất trần màu trắng ở khuỷu tay.
Binh sĩ giống như thật sự không nhìn thấy quan chủ Bạch Vân quan. Bọn họ quát hỏi Trần Cảnh, thấy hắn im lặng thì hai tên binh sĩ nhìn nhau rồi cùng nắm chặt chuôi đao đi về phía hắn.
- Đảo Kim Ngao, Tiệt giáo, Bạch Vân ra mắt Ti Vũ thiên thần.
Quan chủ Bạch Vân nói. Trần Cảnh vẫn chưa trả lời, lão đã nói tiếp:
- Không biết vì sao thiên thần đến đây?
Ngay khi lão vừa nói xong, Trần Cảnh đột nhiên há miệng, thổi ra một luồng ánh sáng màu trắng.
Ngay lúc này, cuồng phong gào thét, mưa to tầm tã. Tất cả giống như có linh hồn lao về phía quan chủ Bạch Vân.
Hai gã binh sĩ đến gần Trần Cảnh bay ra ngoài giống như lá rụng, rơi xuống trước cửa cung. Sắc mặt quan chủ Bạch Vân thì hoảng hốt, lão vung phất trần, ống tay áo cuốn lên, xoay người một cái đã biến mất đằng sau cửa cung. Ngay khi lão bỏ đi thì gió cũng thổi gãy thanh chặn ngang. Cửa cung đã rộng mở.
"Ù....Ù...Ùuuuuu…"
Mưa to gió lớn, sấm rung chớp giật, áp lực mạnh mẽ từ trong mây đen ở trên đầu thành Quân An ép xuống.
Ở trong điện, đột nhiên mưa gió cuốn tới làm cho binh sĩ canh gác ngã trái ngã phải, không thể đứng thẳng được.
Trên người Tĩnh Đốc và Tô Lương đã có ánh sáng xuất hiện, từng người quát khẽ. Tĩnh Đốc vẽ bùa, Tô Lương niệm chú. Nhưng bùa chú của hai người đều bị mưa gió phá nát trong nháy mắt, ánh sáng trên thân của họ cũng biến mất.
Cả hai người chỉ cảm thấy đây không phải là mưa gió mà là vô cùng vô tận tia kiếm.
Quần áo của cả hai giống như đã mục nát nghìn năm, không thể ngăn cản là biến thành những mảnh vụn.
Chiêu vương hét lớn một tiếng. Gã hoảng sợ đến mức trốn ra đằng sau ghế. Chỉ có duy nhất Đào tiên sinh cầm trượng gỗ vẫn đứng yên tại chỗ, ánh sáng màu xanh lục tỏa ra xung quanh. Có điều Chiêu vương không nhìn tới được vẻ hoảng sợ trên mặt lão.