Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hoàng Đình

Chương 287: Đầu nhân quân, nặng bao nhiêu?

Chương 116: Đầu nhân quân, nặng bao nhiêu?





Dịch giả: †Ares†



oOo



"Đây không phải là mưa gió, mà là thần uy ngập tràn thiên hạ."



Trong mưa gió, Đào tiên sinh đột nhiên nghĩ đến một câu như vậy. Những năm gần đây, tên của Trần Cảnh thi thoảng lại truyền tới thành Quân An. Thế nhưng Đào tiên sinh lại cho rằng trong đó tất có khuếch đại. Mãi tới năm trước, nghe nói Trần Cảnh phong thần tại Côn Lôn, kiếm phá Côn Lôn, khiến linh mạch Côn Lôn chia Đông Tây, Đào tiên sinh mới thực sự nhìn thẳng vị thiên thần trẻ tuổi này.



Trong mắt lão ta, mưa gió tựa như một người cầm kiếm đánh xuống từ bầu trời, đột nhập vào trong điện, một kiếm vung ra, như là mưa đầy trời.



Ngay khi mưa gió vừa táp lên người lão, nháy mắt trượng bằng gỗ đào trong tay lão ta đã cắm trên mặt đất, hào quang xanh lan tỏa, cả điện sinh xuân.



Trong khoảng khắc, cây trượng gỗ đã sinh cành lá, trở thành một gốc cây đào. Những cây cột, xà ngang trong điện cũng sinh lá non. Cả đại điện bỗng giống như được tạo thành từ gỗ mới.



Sau khi cây đào mọc lên, mưa gió lập tức chậm lại. Tô Lương và Tĩnh Đốc cùng quát khẽ một tiếng, dùng pháp thuật gọi y phục bị mưa gió biến thành sợi tơ trở về, ngưng kết lại trên người.



- Đại vương, mau lấy ngọc tỷ.



Đào tiên sinh lớn tiếng nói. Chiêu vương nghe lão ta nhắc nhở, vội lấy ngọc tỷ ra. Mà Đào tiên sinh thì vẫn đứng chỗ cũ, bên cạnh là một gốc đào mọc ra một thân lá non. Lão ta đứng vịn lấy cây đào, mắt nhìn ngoài điện, chỉ thấy mưa gió đầy trời thổi quét xuống, không chỗ nào không có. Vệ sĩ bình thường không mở mắt ra nổi, con ngươi phảng phất như đã đui mù.



Đài Phong Thần này là một pháp trận, dù người vào trận đã thành tựu Nguyên Thần thì cũng bị phong ấn trong đó, thần linh cũng vậy, bởi vì đây là một pháp trận lấy khí của nhân đạo làm cơ sở.



Năm đó, người bày trận, vẽ trận đồ trên mặt đất chính là tổ tông của Kỳ Thiên miếu, Câu Mang điện, Bạch Vân quan, Pháp Hoa tự. Bởi vậy, pháp trận Phong Thần cũng phải do người từ bốn nơi này cùng chung tay mới được. Thế nhưng ở chỗ chính giữa còn cần một vị nhân quân (vua là con người) cầm ngọc tỷ trấn thủ. Đó là quy tắc chung của pháp trận, cũng là suối nguồn lực lượng của pháp trận.



Mà hiện tại, Đào tiên sinh chỉ thấy trên không bên ngoài có ánh sáng đen vọt lên, ngăn cản mưa gió xâm lấn. Đó là Minh Thiên Quân đã ngồi trên pháp đàn. Bên trái điện, ánh vàng bùng phát, đó là Ngộ Pháp hòa thượng của Pháp Hoa tự đã vào vị trí. Ngay khi lão ta lo lắng nhất, khoảng không bên phải đại điện dâng lên một vùng sáng xanh. Lão thoáng yên lòng, bởi vì Bạch Vân chân nhân đã hành pháp rồi. Chỉ còn có chính lão cùng ngọc tỷ của Trung Nguyên trong tay Chiêu vương là chưa vào vị trí.



Vừa rồi lão chợt có chút cuống, dẫn tới sơ suất. Lão không ngờ thần thông của Trần Cảnh lại thần diệu như vậy. Tử Tiêu cung này, cho dù không có bọn lão hành pháp thì cũng vẫn có lực lượng Phong Thần khó lường, thế nhưng tới giờ cũng không thấy chân thân của Trần Cảnh, chỉ thấy mưa gió đầy trời cuốn vào mỗi ngõ ngách trong cung Tử Tiêu.



Tuy rằng không thấy chân thân Trần Cảnh, nhưng Đào tiên sinh lại cảm thấy Trần Cảnh đã vào rồi.



- Tiên sinh, quả nhân... quả nhân phải làm sao?



Chiêu vương vòng từ sau ra, cầm trong tay một quả ngọc tỷ, giơ cao lên, thở hổn hển nói.



- Đại vương chỉ cần cầm ngọc tỷ trong tay, ngồi ngay ngắn, tâm nghĩ tới Trung Nguyên, ngực có chứa chúng sinh, vậy là đủ rồi.



Dứt lời, Đào tiên sinh đã biến mất. Trong nháy mắt, cây đào cũng khô đi, cả lá non trong điện đều như vậy, rơi rụng hết cả. Cây đào ngã ra trên mặt đất, trở thành gỗ mục, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.



Chiêu vương cầm ngọc tỷ ngồi trên ghế cao, ưỡn ngực lên, tựa như làm vậy sẽ không sợ hãi nữa, sẽ có thể đem Trung Nguyên, chúng sinh đặt vào trong lòng.



Thế nhưng bất kể làm sao, gã cũng không cảm nhận được bất cứ lực lượng gì từ ngọc tỷ truyền quốc truyền thừa ngàn năm này. Gã mến mộ pháp thuật tiên gia, lại cảm thấy sợ hãi thật sâu với thần thông chi sĩ.



Gã không khỏi nhớ đến câu nói kèm theo ngọc tỷ truyền quốc đã truyền thừa ngàn năm: "Làm nhân hoàng, lòng có chúng sinh, thì chúng sinh bảo hộ, chư tà bất xâm, không sợ gì cả." Nhớ tới những lời này, gã nghĩ thế nào cũng cảm thấy đây đều là lời lừa bịp.



Mặt Bắc cả tòa Tử Tiêu cung chợt dâng lên một màu xanh đậm, giống như một rừng đào. Màu xanh này nối cùng với ba mặt khác, tụ ở khoảng không chính giữa điện Trung Nguyên tạo thành một vùng màu vàng đất, cuối cùng hình thành nên màu hỗn độn, bao phủ trọn lấy tòa cung Tử Tiêu.



- Đại vương, xin chớ lo lắng, trong pháp trận Phong Thần, thiên thần cũng phải rơi xuống.



Tô Lương nói.



Chiêu vương cũng không trả lời, chỉ ngẩng đầu lên nhìn trần nhà. Ngay tích tắc vừa rồi, gã quả thật nhìn thấu qua trần nhà, thấy được trên bầu trời, phảng phất thấy được một người đang đạp bước trên không, quanh thân lấp lánh ánh chớp. Nhưng thứ khiến Chiêu vương cảm thấy tim đập nhanh lại không phải thần thông hô mưa gọi gió, khống chế sấm sét của người kia, mà là ánh mắt của hắn.



Chiêu vương chưa từng gặp đôi mắt nào như vậy. Đôi mắt này tựa như có thể nhìn thấu vạn vật thế gian, có thể thấu được lòng người, có thể thông thấu hết thảy sự vật hữu hình lẫn vô hình. Chiêu vương cảm thấy người kia đã thấy được chính mình. Dưới ánh mắt đó, toàn thân gã lạnh toát.



- Quân vương Trung Nguyên quốc?



Chiêu vương đột nhiên nghe người kia hỏi.



- Quả nhân, quả nhân... Đúng vậy.



Chiêu vương nói.



- Vậy ngươi có đức có tài gì?



Người kia lơ lửng giữa trời mà hỏi.



Chưa bao giờ có người dùng ánh mắt từ trên cao nhìn Chiêu vương như vậy, thậm chí cả người dám nhìn thẳng gã cũng cực ít, lại càng không có ai dám hỏi qua như vậy. Cho dù là bốn vị trong thành Quân An kia cũng cực kỳ khách khí với gã.



Nhưng trong tâm gã lại không có cách nào tức giận, chỉ có sợ hãi. Lúc này gã chỉ muốn trả lời.



- Quả nhân... Vị trí của quả nhân được truyền từ tổ tông, thân là chân mệnh thiên tử.



Chiêu vương không tự kìm hãm được mà nói hết những điều ở sâu trong nội tâm ra.



- Chân mệnh? Thiên tử? Mệnh của ai không gọi là chân mệnh cơ chứ? Ha ha, thiên ở nơi nào, ngươi nói cho ta biết? Ta đi hỏi một chút xem hắn sinh ra đứa con trai là ngươi khi nào!



Người trong mây đen hỏi.



- Thiên, thiên ở... Quả nhân, quả nhân không biết...



Chiêu vương ngẩng đầu nói.



Trong điện, hai người Tĩnh Đốc và Tô Lương hô lớn tiếng "Đại vương". Chiêu vương lại hoàn toàn không biết gì cả, ngẩng cao đầu, hai tay run rẩy, mồ hôi như tắm.



- Ha ha, ngươi không biết sao, vậy để ta cho ngươi biết.



Người kia nói xong, Chiêu vương thấy hắn nhấc ngón tay lên chỉ về mình, vị trí là trước ngực.



Chiêu vương không rõ hắn có ý gì, hắn lại nói thêm:



- Trên đời vốn không có thiên, làm gì lại nói tới thiên ý.



- Đúng đúng, vốn không có thiên, vốn không có thiên.



Chiêu vương nói. Con mắt gã như bị người trên trời kia hấp dẫn.



Phía dưới, Tử Tiêu cung đột nhiên vang lên tiếng hét lớn, tiếp đó là một câu:



- Ngươi là thiên thần, lại lấy tà pháp dụ dỗ nhân quân. Đức tính như thế, há có thể là thần linh che chở chúng sinh?



Chiêu vương lập tức bừng tỉnh, như là quay về từ kề cận cái chết, toàn thân run lên điên cuồng, ngọc tỷ trong tay rớt trên mặt đất.



Tĩnh Đốc và Tô Lương vội vàng tiến lên. Tô Lương nhặt ngọc tỷ, còn Tĩnh Đốc nâng Chiêu vương dậy.



Đúng lúc này, từ trên trời lại vọng xuống một câu:



- Đó chính là nhân đạo quân vương ngươi che chở sao? Giết không tiếc, lưu cũng vô dụng.



- Loạn thần.



Minh Thiên Quân vừa dứt lời, thì chỗ mái ngói trên nóc đại điện đột nhiên chui ra một con quỷ đen kịt, cực kỳ giống năm con ác quỷ trên Tần Quảng vương tỷ. Thân thể đen kịt như là thực chất, mười ngón có móng vuốt sắc bén, hai mắt đỏ hồng, trên đầu mọc ra hai sừng. Nó ngửa mặt lên trời rít gào, phát ra từng đợt âm thanh kinh khủng. Con quỷ vương này đã cắn nuốt vô số hồn phách, đã sinh ra thần thông, có linh trí.



Ác quỷ hai sừng phóng lên cao, trong nháy mắt đã đến giữa không trung. Trần Cảnh khẽ đảo cổ tay, trong tay lại xuất hiện Tần Quảng vương tỷ, chỉ là lần này hắn lại cầm lấy mặt trên ấn, từ trên cao ép xuống.



Ấn kia vừa xuất hiện, trong mắt quỷ vương hiện lên một chút do dự cùng sợ hãi. Trần Cảnh dùng sức ép xuống một cái liền thu hồi vương tỷ, mà trên trán quỷ vương đột nhiên hiện bốn chữ to màu máu: "Tần Quảng vương thành", rồi lại biến mất trong nháy mắt. Quỷ vương lập tức bất động trong hư không.



- Ngươi.



Phía dưới, trong đại điện, Minh Thiên Quân cực kỳ tức giận.



Lúc này, trong điện vang lên tiếng của Chiêu vương:



- Loạn thần, tà ma. Quả nhân là nhân quân, có thể hiệu lệnh thần tiên, vạn ma bất xâm, chư tà tránh xa, há ngươi có thể nhục hỏi. Nhanh chóng thối lui còn có thể lưu danh thần tịch, nếu không, tất khiến ngươi mãi rớt phàm trần.



Chiêu vương nói tuy nghe khí phách vô song, nhưng Trần Cảnh có thể cảm nhận được sự sợ hãi ở sâu trong đó.



Gã nói những lời này hiển nhiên là để tự thêm can đảm cho mình.



- Trần Ti Vũ, ngươi vẫn là rời đi thôi. Một thân pháp lực có được không dễ, nếu ngươi vào cung, nhất định phải rơi xuống.



Ở mặt Đông Tử Tiêu cung, giữa vùng ánh vàng truyền ra tiếng của Ngộ Pháp hòa thượng.



- Hắc hắc, tuy hắn là tam phẩm thiên thần, nhưng lại nhát gan như chuột, sao dám xông vào Phong Thần trận này.



Minh Thiên Quân cười lạnh nói.



Trên bầu trời, Trần Cảnh đột nhiên nói:



- Chỉ là Phong Thần pháp trận, có gì không dám xông vào.



Dứt lời, hắn nâng tay chỉ, đỉnh đầu xuất hiện một chiếc bia thần. Bia thần lớn dần như một ngọn núi nhỏ, lơ lửng phía trên Trung Nguyên điện, ép lên vùng hào quang hỗn độn kia. Hòa quang như một cái lồng, rung lắc kịch liệt như muốn vỡ nát.



Đồng thời, mưa gió nổi dậy, sấm chớp đì đùng.



Hắn lại há mồm phun một cái, vô số ánh kiếm lao ra, đâm tới màn hào quang phía trên không Tử Tiêu thành, rồi nháy mắt xuyên thủng hào quang. Mưa gió theo những lỗ thủng đó lao vào bên trong, lan tràn khắp bốn phía. Trên bầu trời, thân hình Trần Cảnh bỗng lóe lên một cái, biến mất, như là theo gió mưa vào Tử Tiêu cung.



Trong cung điện, sương mù tỏa ra, tựa như mưa gió hình thành sương mù, lại giống như màn hào quang hỗn độn trên không sau khi vỡ vụn hóa thành. Cả đại điện mờ sương, chốc lát đã nhìn không rõ.



Tô Lương và Tĩnh Đốc đều ở cạnh Chiêu vương. Tô Lương mừng rỡ nói:



- Vào trận rồi, vào trận tất ngã xuống.



Tô Lương biết nếu Trần Cảnh không vào trận thì không thể làm gì Trần Cảnh. Nhưng giờ hắn rốt cuộc không chịu nổi bị kích mà vào trong Phong Thần pháp trận.



Chiêu Vương còn có chút lo lắng, nói:



- Thực sự như thế?



- Phong Thần trận, tự nhiên có thể phong cấm chư thần.



Tô Lương tự tin nói.



Lời vừa dứt, Tô Lương chợt nghe thấy tiếng mưa gió. Y kinh hãi, vội xoay người, lại không thấy gì cả, chỉ có sương trắng mịt mờ, mới hơi thở phào.



Nhưng y không chú ý tới, Chiêu vương đang ngồi trên vương vị đã tràn vẻ kinh hãi trong mắt. Gã ngẩng cao đầu, nhìn thấy người làm hắn sợ hãi kia bay thẳng từ trên trời xuống, thân như ảo ảnh, mà lại thực rõ ràng, trong tay cầm một thanh trường kiếm sáng ngời, ánh kiếm tựa như ánh mắt của hắn.



- Đầu nhân quân, nặng bao nhiêu?



Trong tai Chiêu vương nghe thấy một giọng nói không mang chút sát khí nào, nhưng gã lại cảm thấy lạnh thấu tâm can, cả người như rơi vào hầm băng.



-----oo0oo-----



------oOo------




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch