Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Học Tỷ Ta Biết Ma pháp

Chương 150: Dị đoan và vu thuật

Chương 150: Dị đoan và vu thuật




Thật ra trong lòng Trần Lạc rất rõ ràng, hắn bị tên đối diện này xem như dê béo làm thịt.

Mười ma pháp trung cấp không cách nào có giá 10.000 đồng vàng, Giá tiền này so với hiệp hội Ma Pháp còn “chặt đẹp” hơn nhiều.

Ma pháp tương đương với đẳng cấp có giá khác biệt rất lớn. Một số trường hợp, ma pháp trung cấp cũng chưa chắc rẻ hơn ma pháp cao cấp. Mà trong bốn hệ ma pháp, ma pháp biến thể và cải tiến của hệ hỏa nhiều nhất, giá cũng tương đối vừa túi tiền. Ba hệ ma pháp còn lại thì ít hơn một chút nên giá cũng gấp 1 hoặc 2 lần hệ Hỏa.

Nói tóm lại, ba hệ ma pháp còn lại đắt hơn hệ hỏa. Bình thường ma pháp cải tiến có thể tăng lên uy lực của ma pháp cơ sở không biết đắt hơn mấy lần so với ma pháp biến thể chỉ dùng để lòe người. Nhưng Trần Lạc không tin trong tay kẻ này lại có ma pháp cải tiến trân quý như vậy.

Mà sau khi người áo đen từ từ giải thích tác dụng của những ma pháp kia, suy đoán của Trần Lạc càng được chứng thực.

Tất cả mười ma pháp biến thể đều là ma pháp gân gà.

Nhưng Trần Lạc cũng không thể không thừa nhận, những thứ này đúng là ma pháp mới không có ở hiệp hội Ma Pháp. Cho dù đối phương sử dụng công phu sư tử ngoạm, Trần Lạc cũng không tất yếu vì tiết kiệm mấy ngàn đồng vàng kia mà đi Gaya một chuyến.

Trần Lạc không cân nhắc bao lâu thì gật đầu nói: “Thành giao.”

Người áo đen kia nhìn Trần Lạc nói: “Ngươi có thể tính lại, sau khi thanh toán tiền xong, rời khỏi chợ đen. Nếu có vấn đề gì xảy ra, ta sẽ không chịu trách nhiệm.”

“Không cần.” Trần Lạc lắc đầu, nói: “Toán học của ta không tốt, ta tin tưởng ngươi.”

10.000 đồng vàng cũng không ít, Trần Lạc không có khả năng mang trên người, cân nhắc đến việc giữa Ma Pháp sư cao cấp thường xuyên giao dịch lớn với nhau, hiệp hội Ma pháp vì bọn họ đặc biệt tạo ra một loại thẻ vàng. Một tấm thẻ vàng có giá trị từ 1000 đến 10.000 đồng vàng. Đương nhiên, bản thân thẻ vàng chỉ đáng giá mấy đồng vàng mà thôi. Nếu như muốn đổi thành đồng vàng vẫn phải đi hiệp hội Ma Pháp.

Trần Lạc đưa cho người áo đen kia một tấm thẻ vàng có ghi 10.000 đồng vàng ở trên. Sau khi người áo đen kia nhận lấy thì đi đến bên cạnh một người khác ở đằng xa, hai người trao đổi vài câu rồi quay trở lại.

“Cho ngươi.” Người áo đen lấy ra một quyển sách mỏng từ trong ngực, Trần Lạc mở ra, thấy trên sách viết mười ma pháp trung cấp.

Trần Lạc nhìn thoáng qua phương hướng vừa rồi của gã, quả nhiên hiệp hội Ma Pháp và chợ đen có quan hệ với nhau. Trên chợ đen thế mà có chấp sự xác nhận thẻ vàng là thật hay giả. . .

Người áo đen đã nhận được món tiền khổng lồ, gã cũng không có ý định ở lại chỗ này nữa. Gã nhìn Trần Lạc một chút, nói: “Ta đi trước, ngươi cẩn thận một chút, vừa rồi ngươi quá kiêu ngạo, nơi này đã có không ít người chú ý người. . .”

Trần Lạc nhìn xung quanh một chút, quả nhiên có mấy tên giấu đầu lòi đuôi đang quan sát hắn. Về chuyện này, Arthur cũng đã nhắc nhở với hắn, mặc dù quy định của chợ đen rất nghiêm khắc, nhưng ra khỏi chợ đen thì không có ai sẽ quản sống chết của ngươi nữa.

Đại lục Thần Ân là thế giới cá lớn nuốt cá bé, chuyện thấy hơi tiền nổi máu tham lam, giết người đoạt bảo, đen ăn đen cũng xảy ra không ít.

Trần Lạc thu tầm mắt lại, một lần nữa nhìn về phía người áo đen, nói: “Nếu như còn ma pháp cao cấp cải tiến và biến thể của nước khác, có thể tìm ta bất cứ lúc nào, ngươi có bao nhiêu, ta mua bấy nhiêu. . .”

Người áo đen nghĩ một chút, nói: “Vậy cũng không tiện nghi. . .”

Trần Lạc nói: “Chỉ cần ngươi có, tiền không là vấn đề.”

Người áo đen kia nhìn hắn một cái, hỏi: “Làm sao ta tìm được ngươi?”

Trần Lạc nghĩ một chút, nói: “Con phố đối diện học viện Ma Pháp có một tiệm may quần áo ở góc phía tây. Ngươi muốn tìm ta hãy để lại một dấu ấn hình ngọn lửa trên vách tường ở đó. Ban đêm, chúng ta gặp nhau ở trang viên này. . .”

Trần Lạc đều phải đi ngang qua tiệm may kia lúc đến trường và tan học. Đây là cách liên lạc đảm bảo và thuận tiện nhất.

“Được.” Người áo đen kia khẽ gật đầu, chuẩn bị rời đi.

Trần Lạc do dự một chút, lên tiếng gọi gã lại: “Chờ một chút.”

Người áo đen nói: “Còn có chuyện gì?”

“Còn có một vấn đề không quá quan trọng. . .” Trần Lạc nhìn hắn, hỏi: “Toán học của ngươi là do giáo viên ma pháp dạy sao?”

. . .

Người áo đen kia căn bản không có đi học, cũng không có giáo viên dạy toán. Điều này nằm trong dự đoán của Trần Lạc.

Tại đại lục Thần Ân, mặc dù địa vị của học giả rất cao, nhưng cũng không phải người nào cũng có thể trở thành học giả.

Người có thể tiếp nhận nền giáo dục, không phải trong nhà có quyền, thì chính là có tiền. Hơn 90% mọi người ở đây không biết chữ, ngay cả phép cộng trừ cơ bản nhất cũng không rõ ràng.

Chẳng qua cho dù như vậy, dùng 10.000 đồng vàng mua mười ma pháp này, Trần Lạc vẫn có chút thua thiệt.

Sau khi người áo đen rời đi, lúc đầu Trần Lạc cũng dự định trực tiếp rời khỏi. Dù sao, thực lực thật sự của hắn chỉ là Ma Pháp sư trung cấp. Nếu như bị Ma Pháp sư hệ khác ngoài hệ Hỏa để mắt tới thì sẽ gặp phiền toái.

Vừa nghĩ đến đây, Trần Lạc cất quyển sổ ghi chép mười ma pháp trung cấp kia, đi về phía cửa của hầm rượu.

Ngay vào lúc này, lại có một tên Ma Pháp sư đi lên phía trước, nói: “Ta có một bản chép tay dị đoan vu thuật, nếu ngươi cảm thấy hứng thú với nó, chỉ cần 10.000 đồng vàng có thể có nó."

“Dị đoan, vu thuật?”

Bước chân của Trần Lạc dừng lại, lúc hắn quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.

Đây còn là lần đầu tiên hắn nghe được hai từ này.

Khác với Trần Lạc, những Ma Pháp sư khác trên chợ đen hiển nhiên biết “Dị đoan” và “Vu Thuật”, tên Ma Pháp sư kia vừa dứt lời, hiện trường lập tức trở nên xôn xao.

“Chuyện liên quan đến dị đoan bị tứ đại đế quốc cấm thảo luận, chẳng lẽ ngươi không sợ đền thờ truy cứu!”

“Ma Pháp sư bị cấm nghiên cứu vu thuật, ngươi vi phạm chắc chắn sẽ bị tứ đại đền thờ xử phạt!”

“Vu thuật là năng lực mà đám dị đoan kia phản bội Ma Pháp Chúng Thần mới lấy được, xem như đền thờ không cấm, Ma Pháp sư cũng không học được vu thuật, ai lại muốn tốn 10.000 đồng vàng mua phép thuật phế vật không cách nào học được chứ?

“Nếu như là một ngàn đồng vàng, có lẽ ta có chút hứng thú. . .”

. . .

Trần Lạc nghe đám người thảo luận, trong đầu vẫn tràn đầy nghi hoặc.

Dị đoan, vu thuật, phản bội Ma Pháp Chúng Thần. Chẳng lẽ ngoại trừ ma pháp, đại lục Thần Ân còn lực lượng siêu khác?

Không chỉ các giáo viên chưa từng đề cập chuyện này, Trần Lạc cũng chưa từng thấy chuyện này trên sách.

Từ trong đối thoại của bọn họ mà phân tích, vu thuật dường như không được các ma pháp sư thừa nhận, ngay cả những người học vu thuật cũng được xưng là “Dị đoan”

Điều này lập tức câu lên lòng hiếu kỳ của Trần Lạc.

Thấy mọi người tựa hồ cũng không có tâm tư mua sắm, Ma Pháp sư kia trầm mặc một lát, lại nói: “Ta có thể khẳng định với ngươi, trên bản chép tay có ghi chép mấy vu thuật hoàn chỉnh, giá trị của nó tuyệt đối hơn 10.000 đồng vàng. . .”

10.000 đồng vàng, đối với hầu hết ma pháp sư mà nói, cũng là một con số trên trời. Có người hừ lạnh một tiếng, nói: “Xem như nó có giá trị, đó cũng là giá trị đối với những kẻ dị đoan kia. Tín ngưỡng của chúng ta là Chúng Thần Ma Pháp, không phải Thần Hắc Ám, coi như biết vu thuật, cũng không cách nào sử dụng, ai nguyện ý lãng phí 10.000 đồng vàng?”

“Ta muốn.”

Ngay vào lúc này, trong sân truyền đến một giọng nói trầm thấp.

Lúc đầu Trần Lạc dự định rời đi lại quay trở về, đưa cho tên Ma Pháp sư kia một tấm thẻ vàng, nói: “Đây là 10.000 đồng vàng, đưa bản chép tay cho ta.”

Tiền đối với Trần Lạc mà nói chỉ là số lượng, lực hấp dẫn của tiền đối với hắn còn kém xa tít tắp ma pháp và vu thuật.

Sau khi tên Ma Pháp sư kia kiểm tra thẻ vàng xong xuôi, Trần Lạc lập tức nhận được bản chép tay, vật này được làm bằng da của loài động vật nào đó.

Hắn cũng không lật xem ở chỗ này, sau khi cất kỹ, hắn đi thẳng ra khỏi hầm.

Mặc dù hàng hóa trong chợ đen có đôi khi sẽ bị đẩy giá cao lên, nhưng bình thường sẽ không có hàng giả. Bọn họ muốn lấy tiền trong thẻ vàng, nhất định phải thông qua hiệp hội Ma Pháp, kẻ dùng hàng giả lừa đảo người khác, sẽ bị người của chợ đen truy nã.

Sau khi hắn vừa cầm được bản chép tay vu thuật kia, có mấy người ở đây đồng thời nhìn về phía cửa hầm rượu.

Trong trang viên bỏ hoang, Trần Lạc vừa mới ra khỏi hầm, cả người lập tức lơ lửng trên không, dần dần mất hút trong bầu trời đêm đen kịt.

Gần như sau đó một khắc, cửa hầm lại được mở ra, hai bóng người mặc áo choàng đen xuất hiện.

Một trong hai người đó tản ra tinh thần lực, sau khi cảm giác quỹ tích của Phong nguyên tố, hai bóng người lần lượt bay lên không trung, cũng nhanh chóng biến mất. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch