Ngay cả Vu Sư đều biết, Trần Lạc trở thành Tế Tự của đền thờ, đối bọn họ trăm hại mà không một lợi, Bọn họ không tiếc xuất động Tế Tự mạo hiểm chui vào địa bàn của Ma Pháp sư ám sát, đền thờ không có khả năng không chuẩn bị.
Có lẽ bọn họ đích xác muốn mượn nhờ lực ảnh hưởng của Trần Lạc, nhưng nhất định cũng có ý nghĩ xem Trần Lạc như mồi nhử, dẫn dụ cao tầng Vu Sư mắc câu.
Muốn không công lợi dụng hắn là không thể nào, mặc dù Trần Lạc không sợ bất luận ám sát gì, nhưng nếu như không để cho đền thờ bỏ ra một chút đại giới, hôm nay bọn họ dám lên phòng, ngày mai liền dám bóc ngói.
Ma pháp là thứ hắn trước mắt muốn lấy được nhất, về phần Orlando, thuần túy là vì hắn vừa nghĩ đến liền cảm thấy buồn nôn, tiện tay làm mà thôi.
Theodore đứng ở trong sân, tiếp tục hỏi: "Đối với quốc vương đời tiếp theo của Lorrain, ngài có đề nghị gì không?"
Trần Lạc hỏi: "Ngài cảm thấy công chúa Kristen thế nào?"
Theodore khẽ gật đầu, nói: "Ta đã hiểu."
Sau đó ông tạm biệt Trần Lạc, quay người rời đi.
Trong kế hoạch lần này của đền thờ, Hiền Giả là mồi nhử, cũng là quân cờ, mặc dù ông đã từng phản đối, nhưng phần lớn Tế Tự đều tán đồng việc này. Nếu đền thờ đã lựa chọn thì phải bỏ ra một cái giá thích đáng, cho dù là phá lệ can thiệp vào nội chính của vương quốc.
Sau khi Theodore rời đi, Britney nhìn Trần Lạc nói: “Chuyện này, em nên hỏi Kristen rồi hẳn quyết định.”
Trần Lạc lắc đầu, nói: "Em nghĩ học tỷ cũng sẽ không có ý kiến gì."
Đối với Trần Lạc mà nói, không có bất kỳ người nào thích hợp vị trí này hơn Kristen, nếu như không phải vì nàng, toàn bộ gia tộc Werner đều muốn bồi tiếp cùng với Orlando, từ nay xóa tên khỏi Lorrain.
Britney nhìn về phía sân nhỏ sát vách, hỏi: "SaSa làm sao bây giờ?"
Trần Lạc bất đắc dĩ nói: "Chỉ có thể ngày mai giải thích nữa. . ."
Cả đêm hôm qua Isabella đều không có trở về, hiển nhiên là ngủ ở bên kia, không chỉ có như vậy, sáng sớm nàng vừa mới trở về, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Vừa thu dọn đồ đạc nàng vừa miết miệng, bất mãn nói: "Cha để cho tớ dọn qua ở chung với bọn họ, không để cho tớ ở nơi này. . ."
Tâm tư đề phòng Trần Lạc của Ouston chưa bao giờ biến mất, trải qua chuyện ngày hôm qua, sợ rằng ông ta sẽ càng cảnh giác Trần Lạc hơn. Người thường nói, nữ đuổi nam cách tầng sa, nam đuổi nữ cách xe cách phòng cách mẹ vợ. Đối với Trần Lạc mà nói, chướng ngại lớn nhất giữa hắn và Isabella chính là Ouston.
Hắn chỉ có thể ôm lấy Isabella, an ủi: "Không có việc gì, dù sao chỉ cách một bức tường, cậu muốn qua đây lúc nào cũng được mà.”
Isabella dọn dẹp đồ vật, trong lòng hết sức buồn bực, đó căn bản không phải là vấn đề cách nhau một bức tường hay không, mà là sau khi nàng dọn qua, cũng chỉ có hai người cô Britney và Blair ở chỗ này, thấy thế nào hai người mới giống như người một nhà. . .
Nàng cũng không để ý ba người sống chung với nhau, nhưng nếu như bài trừ một mình nàng ra, nàng cũng có chút không thể tiếp nhận.
Trần Lạc đem hành lý của Isabella để bên sân nhỏ sát vách, lúc trở về, hắn thấy hai người đang ngoài cổng. Đó là một người phụ nữ trung niên với dung mạo bình thường, bên cạnh nàng còn có một người đàn ông, mà người đàn ông kia Trần Lạc cũng không xa lạ.
Người phụ nữ trung niên nhìn người đàn ông kia một chút, nói: "Ghost, xin lỗi ngài Hiền Giả đi.”
Người đàn ông tên Ghost khom người với Trần Lạc, nói: "Ngài Hiền Giả, đêm qua đắc tội."
Trần Lạc nhìn bọn họ một chút, hỏi: "Đây là hát tuồng sao?"
Người phụ nữ trung niên nói: "Ngài Hiền Giả không phải là kẻ địch của Vu Sư, ta tên là Maggie, ta đến xin lỗi ngài vì hành động ngu xuẩn đêm qua của Ghost."
Trần Lạc đã sớm từ chỗ của Catherine hiểu rõ nội bộ của Vu Sư, cũng không phải tất cả Vu Sư đều đoàn kết, người phụ nữ trung niên này mang đến cho hắn một cảm giác hết sức cường đại, nàng chắc cũng là một vị Tế Tự, hơn nữa, địa vị của nàng còn cao hơn cả tên Ghost đã ám sát hắn vào ngày hôm qua. Hai vị Tế Tự Vu Sư nghênh ngang xuất hiện ở vương đô Lorrain, nhìn như khoa trương nhưng suy nghĩ kỹ một chút lại thấy hợp tình hợp lý.
Đại Ma Đạo Sư giống như vũ khí hạt nhân, nếu như ở chỗ này đánh nhau, chỉ sợ toàn bộ vương đô đều sẽ trở thành phế tích. Trong tình huống không có Thánh Ma Đạo Sư trấn giữ, đền thờ cũng không muốn trực tiếp khai chiến với Tế Tự Vu Sư.
Trần Lạc nhìn nàng một chút, nói: “Theodore xin lỗi còn có thành ý hơn các ngươi nhiều.”
Maggie nhìn hắn, sau đó hỏi: “Ngài muốn thành ý gì?”
Trần Lạc nói: “Đáp ứng ta hai điều kiện, chuyện của các ngươi và đền thờ ta sẽ không tham dự.”
Maggie còn chưa mở lời, Ghost liền nhịn không được lên tiếng hỏi: “Điều kiện gì?”
Trần Lạc đáp: “Ta muốn tất cả vu thuật của các ngươi.”
Ghost nhìn hắn một cái, nói: "Xem như cho ngươi vu thuật, ngươi cũng không cách nào học được."
"Điểm này các ngươi cũng không cần quan tâm."
"Được." Maggie gật đầu, sau đó lại nói: "Vu thuật thánh giai chỉ có Thánh Vu Sư mới biết được, ngoại trừ vu thuật thánh gia, còn lại đều có thể cho ngài."
Ghost biến sắc, "Tế Tự Maggie. . ."
Maggie phất tay với hắn, một lần nữa nhìn về phía Trần Lạc, hỏi: "Điều kiện thứ hai đâu?"
Trần Lạc nói: "Ta muốn gặp Thánh Giả một lần."
Maggie lắc đầu nói: "Thánh Giả đã biến mất rất lâu, chúng ta cũng không biết ngài ấy ở đâu."
Trần Lạc nói: "Ý của ta là nếu như về sau có cơ hội, ta muốn gặp hắn một lần."
Maggie nói: "Chúng ta không cách nào thay Thánh Giả đáp ứng, nhưng nếu có một ngày Thánh Giả trở về, ta sẽ chuyển giao thỉnh cầu của ngài."
Trần Lạc khẽ gật đầu, biểu thị đồng ý.
Hách Lý Diệp còn sống hay không hắn không biết, nhưng Vu Sư khẳng định còn có rất nhiều vu thuật siêu giai. Đêm qua, cánh và chiến giáp của Ghost rất có phong cách. Đây chính là cơ hội dọa dẫm bọn họ khó có được.
Có ma pháp siêu giai của đền thờ, lại thêm vu thuật của Vu Sư, đủ để cho hắn tấn cấp đến Đại Ma Đạo Sư, vô hạn tới gần mục tiêu cuối cùng của hắn.
Isabella từ sau cửa nhô đầu ra, hỏi: "Blair, cậu đang nói chuyện với ai đó?"
Trần Lạc lắc lắc, nói: "Không có gì, hai người hỏi đường. . ."
Isabella không tiếp tục hỏi, "Cha bảo cậu qua thư phòng gặp ổng. . ."
. . .
Đầu đường vương đô, lẫn trong dòng người tấp nập, Ghost rốt cục nhịn không được hỏi: "Tế Tự Magie, ngươi nói hắn muốn vu thuật để làm gì?"
Maggie lắc đầu: "Không biết."
Ghost vẫn không hiểu nổi: "Chẳng lẽ ngươi không sợ hắn tiết lộ ra ngoài sao?"
Maggie nói: "Vừa rồi, ngươi cũng đã nói vu thuật không có lợi ích với Ma Pháp sư."
"Nhưng hắn sẽ không vô duyên vô cớ đưa ra yêu cầu này." Trên mặt của Ghost lộ ra vẻ suy tư, hắn lẩm bẩm: "Chẳng lẽ hắn cũng có thể sử dụng vu thuật, chẳng lẽ hắn là sứ giả. . ."
Bước chân của Maggie dừng lại, nàng nói: "Không có sứ giả."
"Nếu như ngay cả truyền thuyết đều không có, cũng không có chờ mong và hi vọng, không có hi vọng, Vu Sư đã sớm diệt vong." Maggie nhìn hắn, nói: "Ghost, ngươi đã là Tế Tự, đừng lại có những suy nghĩ ấu trĩ đó, người có thể lãnh đạo Vu Sư ra khỏi thời kỳ đen tối, chỉ có bản thân Vu Sư. . ."
Thế giới quan của Ghost bị trùng kích, hắn khó có thể tin nói: "Không có sứ giả, cũng không có người có thể đồng thời nắm giữ ma pháp và vu thuật. . ."
Maggie im lặng một lát, mới lên tiếng: "Có thể đồng thời nắm giữ hai loại lực lượng, đều là thần."
Ghost thất thần đứng tại chỗ, lẩm bẩm nói: "Không có sứ giả, vậy nữ thần, nữ thần thật tồn tại sao. . ."
"Không biết. . ." Trong mắt của Maggie hiện ra vẻ mờ mịt, "Nếu như nữ thần vẫn còn, ngài vì sao không giúp tín đồ của ngài. . ."