Isabella nói Ouston có chuyện tìm hắn, thời điểm Trần Lạc đi vào thư phòng, Ouston mặt không thay đổi đang ngồi phía sau bàn đọc sách, nhìn không ra hỉ nộ, nhưng ít ra không tức giận.
Đêm qua, lúc Ghost tới, Ouston thấy Isabella đi ra từ trong phòng của Trần Lạc, sau đó mới có chuyện nàng dọn nhà hôm nay.
Qua nét mặt của Ouston đến xem, sự tình tựa hồ không nghiêm trọng lắm, dù sao Trần Lạc và Isabella ngoại trừ ngủ chung một giường, cũng không có chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt của Ouston đạm bạc nhìn hắn, ông hỏi: "Còn nhớ rõ chuyện ngươi cam đoan với ta không?"
"Không để cho SaSa bị thương tổn." Đây là chuyện duy nhất Trần Lạc cam đoan với Ouston.
Ouston nói bằng giọng lạnh lùng: "Ngươi đã mang đến nguy hiểm cho nàng."
Trần Lạc biết ông nói chính là chuyện tối ngày hôm qua, chuyện này hắn không thể nào cãi lại. Dù sao, hành động của Vu Sư không phải hắn có thể khống chế.
Hắn chỉ có thể nói: "Chuyện như vậy về sau sẽ không xảy ra nữa."
"Đầu tiên là ngươi trở thành Hiền Giả, về sau trở thành Tế Tự, hiện tại lại dính líu với Vu Sư. . ." Ánh mắt của Ouston nhìn về phía hắn, ông chất vấn: "Ngươi dạng này, ta sao có thể yên tâm giao SaSa cho ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn nàng về sau thường xuyên bởi vì ngươi mà gặp phải loại nguy hiểm này sao?"
Trần Lạc có thể lý giải tâm tình làm cha của Ouston, nhưng hắn không cách nào trả lời câu hỏi của Ouston. Cùng Isabella an ổn ấm áp sống qua ngày cũng là điều hắn mong muốn, nhưng trước đó, hắn cũng có chuyện mình ắt phải làm.
Hắn muốn làm chuyện gì tình không cần Ouston an bài, cho dù ông ta là cha của Isabella.
Gặp bầu không khí giữa hai người có chút không đúng, Anna từ bên ngoài đi tới, giảng hòa: "Blair, SaSa ở bếp, cháu đi giúp nó một chút đi. . ."
Ánh mắt của Trần Lạc và Ouston đối mặt nhau, sau đó hắn quay người rời đi.
Sau khi Trần Lạc ra khỏi phòng, Anna bất mãn nhìn Ouston, hỏi: "Không phải đã nói là thương lượng chuyện đính hôn với hắn sao, vì sao anh lại bắt đầu. . ."
Ouston nói: "Anh vẫn cảm thấy hắn không thích hợp với SaSa."
Anna cau mày nói: "Có thích hợp hay không không phải anh nói là tính, SaSa nói mới tính!"
Ouston nói: "Thân phận của hắn rất mẫn cảm, SaSa ở bên cạnh hắn rất nguy hiểm."
Anna hỏi ngược lại: "Làm sao anh biết SaSa không nguyện ý đối mặt nguy hiểm, làm sao anh biết SaSa nguyện ý sống chung với hai người chúng ta, anh đã từng hỏi nó những thứ này chưa?"
Ouston trầm giọng nói: "Anh là cha của nó, anh có trách nhiệm bảo vệ nó."
Anna nhìn Ouston, nói: "Bảo vệ SaSa là trách nhiệm của anh, chọn ai là chuyện của nó, anh chỉ cần ở thời điểm SaSa gặp nguy hiểm, hoàn thành trách nhiệm của một người cha bảo vệ tốt SaSa là được rồi, những chuyện khác, để SaSa tự mình lựa chọn đi. . ."
Ouston nhìn nàng, ngồi ở chỗ đó, rơi vào im lặng rất lâu.
. . .
Nói chuyện phiếm với Ouston không tính là vui sướng, nhưng trong lòng một điểm không thoải mái kia lúc thấy Isabella liền tan thành mây khói.
Isabella có chút thấp thỏm hỏi: "Cha không phải trách cứ cậu chứ?"
Trần Lạc thở dài, nói: "Là tớ không tốt, để cho cậu gặp hiểm."
"Đây không phải lỗi của cậu." Isabella lắc đầu, nói: "Cha cũng là lo lắng cho tớ, cậu không nên trách ông ấy."
"Không có." Trần Lạc nắm tay của nàng, nói ra: "Ông ấy nói rất đúng, nếu như không phải tớ, cậu cũng sẽ không gặp nhiều nguy hiểm như vậy."
Isabella nói: "Chỗ nào không có nguy hiểm, lúc ở Thánh Donas, chúng ta còn suýt chút nữa bị Ma Pháp sư cao cấp giết chết đâu. . ."
Nàng đặt tay của mình vào trong lòng bàn tay của Trần Lạc, nói: "Hơn nữa, tớ sắp sửa liền có thể tấn cấp Ma Đạo Sư, chính tớ có thể tự bảo vệ mình. . ."
"Cái gì?" Trần Lạc giật mình nhìn nàng, hỏi: "Cậu sắp sử tấn cấp Ma Đạo Sư. . . , cậu không phải mấy tháng trước mới tấn cấp Đại Ma Pháp Sư sao?"
"Tinh thần lực của tớ đã sớm có thể tấn cấp, chỉ có điều lười đi hiệp hội Ma Pháp chứng nhận mà thôi. . ." Isabella đắc ý nhìn hắn một cái, nói: "Chẳng mấy chốc tớ sẽ vượt qua cậu. . ."
Tốc độ tăng trưởng tinh thần lực của Isabella để Trần Lạc không thể tin được , Ma Pháp sư bình thường càng về sau, tấn cấp càng gian nan, nhưng Isabella và cô Britney lại hoàn toàn tương phản, cho dù trong đông đảo gia tộc ma pháp có huyết mạch của thần, đây cũng là chuyện hết sức hiếm thấy.
Thiên phú của cô Britney đã bộc lộ từ bé, thực lực của Isabella trong mấy năm mới tăng lên nhanh chóng, chẳng lẽ thiên phú ma pháp cũng có chuyện thức tỉnh sao?
Thiên tài phổ thông so với nàng đã ảm đạm phai mờ, chỉ sợ cũng chỉ có số rất ít tồn tại như Achilles, Theodore hoặc vị nữ tế ti Vu Sư kia mới có thể trên thiên phú đánh đồng với nàng.
Điều này cũng mang cho Trần Lạc áp lực rất lớn, lại tiếp tục như thế, chỉ sợ Isabella sẽ tấn cấp Đại Ma Đạo Sư trước hắn.
Cũng may Theodore và vị nữ tế ti Vu Sư kia đều là người thủ tín, Trần Lạc về đến nhà không đầy một lát, đền thờ đã đưa tới thứ mà hắn cần, nhiều đến hơn mười loại siêu giai ma pháp.
Mà vu thuật Trần Lạc cần cũng được gửi đến cho hắn.
Có những vật này đủ để cho hắn nhất cử tiến giai đến Đại Ma Đạo Sư còn dư xài. Đến lúc đó, dưới Thánh Ma Đạo Sư sẽ không có ai là đối thủ của hắn.
Vì áp lực từ Isabella và cô Britney, vừa mới mới cầm tới những thứ này, Trần Lạc liền bắt đầu học siêu giai ma pháp thứ nhất.
Mà lúc này, trong vương cung Lorrain, Bolton Werner cũng vừa thấy Theodore.
"Tế Tự Theodore." Theodore từ bên ngoài đi tới, Bolton đứng dậy hành lễ.
Mặc dù đều là Đại Ma Đạo Sư, đều là Tế Tự, nhưng ông rất rõ ràng chênh lệch giữa ông và Theodore, vô luận là thực lực hay địa vị, ông cũng không thể so sánh với Theodore.
Đợi Theodore ngồi xuống, Bolton mới hỏi: "Ngài làm sao bỗng nhiên đến Lorrain, có phải đền thờ có gì phân phó hay không?"
Theodore nhìn ông, nói ngay vào điểm chính: "Đền thờ hi vọng Lorrain có thể đổi một vị quốc vương."
Bolton nghe vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó liền kinh nghi hỏi: "Ngài có thể nói lý do vì sao đột nhiên. . ."
Theodore nói: "Orlando đã không thích hợp đảm nhiệm quốc vương Lorrain."
Bolton mấy máy bờ môi, nhưng không tiếp tục hỏi nữa.
Tế Tự Theodore mở miệng, đừng bảo là để Lorrain đổi một vị quốc vương, chính là để vương thất Lorrain sửa họ, gia tộc Werner cũng phải tuân theo.
Bolton nghĩ một chút, lại nói: "Charles là em của Orlando, hắn. . ."
Theodore trực tiếp ngắt lời Bolton: "Ta nghĩ công chúa Kristen thích hợp vị trí này hơn."
Bolton nhìn xem hắn, rơi vào trầm mặc.
Paul Werner hiện tại là con độc nhất của quốc vương Orlando, xem như Orlando muốn thoái vị, hẳn cũng sẽ truyền vương vị cho hắn, Lorrain khác với Gaya, nào có đạo lý vòng qua vương tử, truyền vương vị lại cho công chúa chứ?
Bolton mở miệng lần nữa, hỏi: "Ta có thể biết tại sao không?"
"Orlando đã từng mạo phạm Hiền Giả." Theodore nói: "Đây là ý của Hiền Giả, cũng là ý của đền thờ, còn ý của ngài thì sao?"
Bolton Werner gật đầu nói: "Ý của Đền thờ chính là ý của ta."
. . .
"Cha, con cho rằng, một loạt cử động những năm gần đây của Gaya đáng giá chúng ta tham khảo và học tập, nhất là bọn họ cải cách y học. . ."
Orlando phất tay, ngắt lời của Kristen: "Gaya là Gaya, Lorrain là Lorrain, thích hợp với họ, không nhất định thích hợp với chúng ta."
Kristen cau mày nói: "Nhưng sự thật chứng minh, phương hướng cải cách của họ là đúng, đó là Hiền Giả đưa ra. . ."
"Không nên cùng ta nhắc đến Hiền Giả." Orlando lạnh lùng nhìn nàng một cái, nói: "Hắn là Hiền Giả Gaya, hắn phản bội Lorrain. . ."
Kristen cắn răng nói: "Nếu như không phải lúc ấy ngài. . ."
"Im miệng!" Orlando bỗng nhiên đứng lên, nói: "Từ giờ trở đi, kỵ sĩ đoàn giao cho Paul quản lý, không cho ngươi rời vương cung nửa bước, quan thị vệ dẫn nàng xuống dưới."
Một bóng người từ ngoài cửa đi tới, nhưng không phải là quan thị vệ, mà là một trong ba đại chấp chính quan của vương quốc.
Orlando nhìn hắn một cái, hỏi: "Chấp chính quan Sean có chuyện gì không?"
Sean khom người nói: "Bệ hạ, thân vương Bolton để ngài đi gặp ông ta."
Orlando đi xuống, hỏi: "Thân vương Bolton có chuyện gì?"
"Thân vương Bolton cũng để công tước Orlando cùng đi." Sean nhìn Orlando một chút, lần nữa nhìn về phía Kristen, cung kính nói: "Mời đi theo ta, thưa Nữ Vương bệ hạ tôn kính. . ."
Quan thị vệ ngốc ở nơi đó, Kristen lộ ra vẻ mê mang, Orlando kinh ngạc nhìn Sean, khó có thể tin nói: "Ngươi đang nói cái gì, ngươi điên rồi sao?"