Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt?

Chương 1: Ba thúc, ta đã đọc Tam Quốc rồi. (1)

Chương 1: Ba thúc, ta đã đọc Tam Quốc rồi. (1)

Trong một viện phúc lợi ở Đồn Môn, Thẩm Đống đưa hai vạn đô la Hồng Kông cho bà Lý và nói: “Bà Lý,mua thêm quần áo và một số đồ ăn ngon để tăng cường dinh dưỡng cho bọn trẻ.”

Bà Lý đáp lại hắn với vẻ mặt biết ơn: “Cậu Thẩm, từng này quá nhiều rồi, ta không thể nhận được.”

“Bà lý đừng ngại, ta cũng từng lớn lên trong trại trẻ mồ côi mà.”

Nói xong, hắn đặt số tiền lên bàn, phóng khoáng rời khỏi viện phúc lợi.

Sau khi lên taxi, Thẩm Đống đọc thầm trong miệng “Hệ thống đổi điểm thiện công.”

Ngay lập tức một thanh thuộc tính hiện ra trước mắt hắn.

Họ tên: Thẩm Đống

Giá trị công đức: 500

Thể lực: 15 (10 đối với người bình thường)

Sức mạnh: 14 (10 đối với người bình thường)

Tốc độ: 14 (10 đối với người bình thường)

Sinh lực: 14 (10 đối với người bình thường)

Kỹ năng: Bậc đại sư của Hình Y Quyền, thiện xạ cao cấp, lái xe trung cấp

……

Sau thời gian dài làm việc chăm chỉ, hắn đã quyên góp thêm 20.000 đô la Hồng Kông nhưng chỉ nhận lại được 250 điểm công đức khiến Thẩm Đống vô cùng chán nản.

Kiếp trước Thẩm Đồng là một viên cảnh sát hình sự, một tháng trước do gặp tai nạn nên đã xuyên không, nhập vào hồng côn* mang tên Trầm Đống tại Hồng Hưng, Đồn Môn.

(*) hồng côn: ‘红棍’ là một thuật ngữ được sử dụng trong các xã hội bí mật ở Hồng Kông để chỉ một thành viên cấp cao của một băng đảng. Họ còn được gọi là ‘打手领班’ hoặc ‘four-two-six’. Thuật ngữ này bắt nguồn từ những cây tre màu đỏ được sử dụng làm đồ nội thất và đồ dùng trong các hộ gia đình nghèo, tượng trưng cho điều kiện sống khắc nghiệt của người nghèo.

Tử ký ức ban đầu của kiếp trước, Thẩm Đống biết được đây là Hồng Kông vào những năm 1980 và có rất nhiều băng đảng.

Vì để tranh giành lãnh thổ, các bang hội đã chiến đấu với nhau rất quyết liệt, hầu như mỗi ngày đều có rất nhiều tên lưu manh đi Diêm Vương điện báo danh..

Hồng Hưng được coi là băng đảng hạng nhất trên khắp Hồng Kông, ngang hàng với các băng nhóm như Đông Tinh, Tam Hợp Hội, Hồng Thái, Hiệu Mã Bang,Hoà Liên Thắng.

Thẩm Đống phát hiện rằng những băng đảng và vị thủ lĩnh này hầu như đều là những bộ phim mà hắn đã từng xem, điều này khiến hắn rất thích thú.

Ít nhất thì khi biết trước được tình hình chung, Thẩm Đống sẽ có được nhiều cơ hội và kinh nghiệm hơn những người khác.

Hơn nữa, hắn còn có Hệ thống trao đổi thiện công.

Đúng như tên gọi, chức năng của hệ thống này chính là có thể tích lại những việc làm tốt của bản thân để đổi bất cứ thứ gì trên thế giới, bao gồm cả những thuộc tính của bản thân.

Chỉ là công việc thu hoạch việc tốt rất đặc thù, khiến Thẩm Đống vất vả cả một tuần cũng chưa thể hiểu được.

Điều duy nhất có thể hiểu được là làm việc tốt sẽ thu được điểm công đức, may mắn thay, gói quà tân thủ của hệ thống rất hời.

Hắn không chỉ nhận được thêm 20 điểm thuộc tính miễn phí, mà còn đạt được bậc Đại sư của Hình Y Quyền và thiện xạ cao cấp.

Với thực lực hiện tại của Thẩm Đống nhất định có thể cạnh tranh được với hồng côn của bọn chúng.

“Reng reng.”

Tiếng điện thoại của Thẩm Đống vang lên.

“Ba thúc, có mệnh lệnh gì sao?”

“A Đống, tới quán trà đi, ta có việc quan trọng muốn thông báo với ngươi.”

“Được, Ba thúc.”

Sau khi cúp điện thoại, mắt Thẩm Đống lóe lên tia sáng.

Ba thúc là thủ lĩnh băng đảng của quận Đồn Môn, Hồng Hưng, Hồng Kông, năm nay đã hơn 50 tuổi, chuẩn bị nghỉ hưu.

Những người có khả năng chiếm được Đồn Môn này là Thẩm Đống, và Khủng Long.

Những ưu và nhược điểm của cả hai đều rất rõ rệt.

Lợi thế của Thẩm Đống nằm ở lực lượng đàn em mạnh mẽ với hơn 200 người dưới trướng của hắn.

Nhiều địa điểm trong quận Đồn Môn đều đã bị Thẩm Đống và người của hắn chiếm giữ.

Vấn đề nan giải chính là hắn không được mưu mô và cũng không biết xây dựng các mối quan hệ xung quanh mình.

Khủng long cũng là một tên khá mạnh, tuy sức mạnh không bằng Thẩm Đống nhưng đầu óc lại tốt hơn hắn rất nhiều, một điều đáng sợ hơn nữa là hảo ca ca của hắn ta, Hàn Xử, lại là người đứng đầu quận Quỳ Thanh.

Suy cho cùng thì Khủng Long lại chiếm nhiều ưu thế hơn Thẩm Đống.

Chỉ là bây giờ Thẩm Đống không còn là kẻ ngu ngốc lười biếng như trước nữa.

Khủng Long muốn nắm giữ quyền hành còn phải xem thái độ của hắn có đồng ý hay không nữa.

Nửa giờ sau, Thẩm Đống bước vào quán trà Vương Hữu.

Đây là tài sản của Ba thúc, lãi không nhiều, nhưng cũng đỡ hơn là không có.

Khủng Long cười nói: “A Đống, ngươi mà lại tới đây một mình à, không phải là quá giản dị sao?”

“Ba Thúc.”

Thẩm Đống chào Ba thúc ở ghế chính, sau đó ngồi xuống nói với Khủng Long: “Khủng Long ca, ta thấy ngươi dẫn hơn mười người anh em qua đây. Ha ha, chỉ là cùng Ba thúc ngồi uống trà thôi mà, có nhất thiết phải mang nhiều vậy không? Ngươi là đang không tin tưởng ba thúc, hay là sợ chết?”

Khủng long đập bàn, tức giận nói: “Ngươi nói cái gì?”

Thẩm Đống cười nói: “Chỉ là đùa vui một chút thôi, sao phải tức giận làm gì. Ba Thúc, ngài xem có đúng không?”

Ba thúc rót cho Thẩm Đống một chén trà, nói: “A Đống, ta cảm thấy gần đây ngươi thay đổi rất nhiều nhỉ?”

Thẩm Đống chỉ tay vào đầu mình, nói: “Lúc trước ta bị chấn thương ngay chỗ này, chắc vì vậy nên đầu óc có chút thay đổi.”




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch