Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kẻ tàn nhẫn tận thế, bắt đầu tích trữ hàng tỷ tấn vật tư

Chương 15: Vương Đại Hải bị hai phát súng phế đi

Chương 15: Vương Đại Hải bị hai phát súng phế đi

Vương Đại Hải cười lạnh nhìn Tô Thần: "Tiểu tử, đừng có dùng đồ chơi hù tao, lúc tao lăn lộn ở Thượng Đô, này còn chưa sinh ra."

Sau đó, Vương Hạo Vũ hét lên: "Sao trong phòng mày lại có điện! Còn có đá viên! Đem đá đưa hết ra đây cho lão tử!"

Vương Hạo Vũ không quan tâm súng trong tay Tô Thần có phải là thật hay không, hắn lao vào từ phía sau.

"Cạch!"

Tô Thần động ngón tay, một viên đạn lập tức xuyên vào bụng Vương Đại Hải!

Trong bụng truyền đến một cảm giác nóng rát, Vương Đại Hải khó tin nhìn vào bụng mình.

Máu đang dần chảy ra, cơn đau xé rách từ bụng truyền đến!

"Mẹ kiếp! Mày vậy mà dám..."

"Đừng có động."

Tô Thần vẫn chĩa súng vào Vương Đại Hải.

Anh không lựa chọn giết chết, cũng không phải anh không muốn những người trước mặt chết, chỉ là anh cảm thấy, hiện tại để bọn chúng chết, có chút thoải mái.

Tận thế vừa đến, nguồn điện mới bị cắt, nhìn tình hình này, thì cuộc vui mới chỉ vừa bắt đầu!

Sau đó, Vương Hạo Vũ, mấy tiểu đệ còn có Giang Tiểu Thiên đều bị dọa sơ!

Súng! !

Đây là súng thật!

Không phải giả!

Tên này lấy từ đâu ra?

Vương Đại Hải lúc này có chút run rẩy, nhìn vào ánh mắt Tô Thần, hắn cảm thấy có chút sợ hãi!

Từ ánh mắt lạnh lùng của đối phương, hắn tuyệt đối tin người trước mặt có dũng khí giết người!

Hắn nhất định dám bắn vào đầu mình!

Vương Đại Hải có chút sợ hãi!

Không chỉ sợ ánh mắt của Tô Thần, mà còn sợ súng trong tay hắn!

Vương Hạo Vũ và những người khác choáng váng đến mức không nói được lời nào.

Tô Thần nhìn ánh mắt Vương Đại Hải, bình tĩnh nói: "Hiện tại có muốn chết không?"

Vương Đại Hải lúc này dù mất đi dũng khí, nhưng cũng không phải đứa trẻ thất bại mới vào đời!

"Tô Thần! Tao ngược lại không nhìn ra, vậy mà mày còn gan lớn đến vậy!"

Vương Đại Hải liếc nhìn khẩu súng lục trong tay Tô Thần, tác phẩm tinh sảo, không giống với những loại được sản xuất trong loại xưởng thô sơ, tiểu tử này lấy nó ở đâu?

Vương Đại Hải ôm bụng nhìn chằm chằm Tô Thần.

Tô Thần lại đưa súng về phía trước, ngón tay đặt trên cò súng chuẩn bị bóp cò.

"Muốn chết bây giờ chứ gì?"

Vương Đại Hải lùi lại một bước, ánh mắt đỏ ngầu: "Được rồi! Mày giỏi, tao chấp nhận thua!"

Vương Đại Hải chậm rãi quay người rời đi, lúc này tay Tô Thần lại lần nữa đặt lên cò sung không do dự bắn!

“Pằng!”

Lại có tiếng súng, viên đạn xuyên qua đùi Vương Đại Hải!

Vương Đại Hải hét lên, toàn thân run rẩy.

Cơn đau bụng vừa nãy không rõ lắm, nhưng lần này thật sự không thể chịu nổi.

Nhìn vẻ mặt đau khổ nửa quỳ trên mặt đất của Vương Đại Hải, Tô Thần bình tĩnh nói: "Cút khỏi đây ngay, nói nhảm cái đéo gì, muốn chết nhanh hơn à?"

Vương Đại Hải lúc này hoàn toàn câm miệng rồi! Một câu cũng không dám nói!

Hắn sợ nói thêm một từ, Tô Thần sẽ bắn thêm lần nữa!

Tô Thần sau đó nhìn về phía đám người Giang Tiểu Thiên.

Giang Tiểu Thiên hai chân run rẩy, từ háng nàng chảy ra một dòng nước tiểu, Vương Hạo Vũ cũng không khá hơn bao nhiêu, mặt đất đã ướt đẫm.

Tô Thần liếc mắt nhìn mọi người nói: “Đếm đến ba, biến mất khỏi mặt tôi.”

"Một."

Không có ai động đậy, bọn hắn căn bản không dám phản ứng.

"Ba!"

Ngay lúc từ "Ba!" được nói ra, mấy người phía trước liền ba chân bốn cẳng chạy, hiện tại không còn ai quan tâm đến Vương Đại Hải đang bò trên mặt đất.

Thậm chí tới cả phòng cũng không quay vào!

Sống cạnh Tô Thần, bọn họ cảm thấy có chút sợ hãi!

Tô Thần cau mày nhìn vết máu cùng những chất lỏng khác ngoài cửa, hắn đơn giản dùng nước rửa sạch rửa đi một lần, sau đó quay người đóng cửa lại, đặt khẩu súng lục lên bàn.

"Chất lượng đồ của Trung Đông khá tốt đấy chứ."

Khẩu súng lục này được Tô Thần mua từ chợ buôn bán vũ khí ở Trung Đông.

Vì lý do này, anh đặc biệt tham gia một nhóm du lịch chỉ để dễ dàng ra nước ngoài hơn.

Khi đó, anh lợi dụng trời tối, trực tiếp đi đột kích toàn bộ chợ buôn bán vũ khí. Súng lục, súng trường tấn công, súng bắn tỉa, súng ngắn và thậm chí cả súng máy hạng nặng và súng phóng tên lửa đều có ở đó.

Anh tiếp tục nhấp một ngụm whisky rồi đọc sách.

Lúc này, Vương Đại Hải khó khăn leo lên đầu cầu thang.

Hắn không dám ở trong phòng mình nữa.

Hơn nữa, toàn bộ khách sạn đều không có điện, có dù ở đâu cũng như nhau.

Ngoài Vương Đại Hải và những người chứng kiến, cũng có rất nhiều người nghe thấy tiếng súng.

Dù trong cuộc sống bên ngoài rất khó gặp được, nhưng âm thanh hầu như đã nghe qua.

Đặc biệt là đám người Cao Cường.

"Anh Cường, có súng!"

Một số người đã đi theo Cao Cường đi vào phòng hắn ta.

Lúc này, Cao Cường cũng đã cởi quần áo vì nóng bức, thân trần lộ rõ hình xăm rồng hổ trên người.

Cao Cường cau mày nhìn ra ngoài: "Súng? Người có được súng không nhiều, phía trên xem ra còn có một nhân vật máu mặt, có biết là ai nổ súng không?"

Cao Cường dần dần không thể ngồi yên, nên quyết định đi tìm Tôn tiên sinh.

Dưới tình hình này, hắn thậm chí không thể ngủ được dù là ban đêm.

Mặt trời bên ngoài chói chang, chẳng quan tâm hiện đang là đêm hay ngày.

"Tôn tổng!"

Lúc này Tôn tổng đang cầm nước khoáng rót từng chút một lên người mình.

Nhìn thấy Cao Cường đi tới, hắn đứng dậy: "Có nước không? Nhanh cho tôi một ít, nóng quá!"

Cao Cường khẽ cau mày: "Tôn tiên sinh, nước khoáng đã sớm không còn giọt nào rồi."

Tôn tổng vỗ lên bàn: "Cái quái gì vậy, gọi người khách sạn tới! Bọn họ làm ăn kiểu gì vậy? Khách sạn mà ngay cả nước khoáng cũng không có!"

Cao Cường không quan tâm Tôn tổng mắng, đi lên trước nói: "Tôn tổng, ông có nghe thấy tiếng nổ súng không?"

Tôn tổng ánh mắt chuyển động, cau mày nói: "Âm thanh vừa rồi là tiếng súng?"

Cao Cường gật đầu: "Không thể nào sai được!"

Tôn tổng cau mày: "Tức là nói, có người liều mạng, dám trực tiếp bắn súng?"

Cao Cường nhỏ giọng nói: "Tôn tiên sinh, cho dù là liều mạng, thì cũng không nên cái gì cũng nổ súng chứ, tới lúc thời tiết khắc nghiệt qua đi, không phải liền sẽ xong đời sao?"

Lúc này, Tôn tổng đột nhiên không có lý do gì nói một câu: "Nếu... loại thời tiết khủng khiếp này không bao giờ kết thúc thì sao?"

Đột nhiên, trái tim và tâm trí của Cao Cường như bị điện giật.

Tôn tổng nhìn chằm chằm vào Cao Cường, trầm giọng nói: “Tôi đã gọi cho bộ trưởng Triệu ở ban ngành thành phố! Dưới tình hình này, cho dù đội cứu hộ có muốn giải cứu cũng không thể đến được đây, lẽ nào cậu không cam thấy, rất có khả năng tận thế đang tới sao?!”

Cao Cường nắm chặt tay, hắn đương nhiên nghĩ tới chuyện này, nhưng luôn không dám thừa nhận.

Cách đây một thời gian, hắn đã chú ý đến các hiện tại thời tiết cực đoan và các tình huống bất thường trên thế giới, nhưng Thượng Đô ở rất xa những nơi đó nên bản thân hắn không cảm nhận được gì.

Nhưng bây giờ đêm đã chuyển sang ngày, hắn lại suy nghĩ nhiều hơn.

Hắn đi từ con đường kinh doanh nhỏ lẻ, cuối cùng có được vị trí như hiện tại, trong số tất cả doanh nghiệp lớn nhỏ ở Thượng Đô, ai gặp hắn mà không phải gọi hai tiếng ‘Anh Cường’.

Nếu tình hình này tiếp tục xảy ra, không phải có nghĩa đế chế của hắn sẽ sụp đổ sao?

Tôn tổng uống hết nước trong chai rồi đập chai xuống đất: “Cậu bảo người của cậu, trước tiên kiểm soát khách sạn, đem tất cả đồ ăn nước uống lấy hết, không cần biết thời tiết quỷ này khi nào kết thúc, chúng ta cũng phải đem đồ đạc nắm chắc."

Cao Cường gật đầu: "Hiểu rồi!"

Cao Cường xoay người rời đi, sau đó ra lệnh cho mấy tên côn đồ hắn mang theo.

"Lão Mao, đi tìm quản lý khách sạn, đem đồ ăn trong khách sạn khống chế."

Người đàn ông mạnh mẽ tên Lão Mao gật đầu, quay người rời đi.

Cao Cường ngẩng đầu nhìn lên trên.

"Có súng? Xem ra người phía trên có không ít đồ tốt, nếu không chẳng có lí do gì lại nổ ra tranh đấu."

Ánh mắt Cao Cường vô cùng hung ác!

Chỉ cần hai tiếng súng là đủ để đoán.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch