Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kẻ tàn nhẫn tận thế, bắt đầu tích trữ hàng tỷ tấn vật tư

Chương 16: Kiểm soát tài nguyên

Chương 16: Kiểm soát tài nguyên

Lúc này Vương Đại Hải rất khó chịu.

Hắn vốn đã béo mà hiện tại trên bụng dưới chân còn có hai cái lỗ.

Đã vậy em trai ruột và tất cả đàn em dưới trướng đều quay đều bỏ chạy mà chẳng quan tâm gì đến hắn.

Chuyện này khiến lòng tự trọng của Vương Đại Hải bị ảnh hưởng rất lớn.

Lúc này, khi Vương Hạo Vũ và những người khác đã chạy xuống lầu, bọn họ mới nhớ ra đại mình vẫn còn ở trên!

Thế là hắn quay lại lần nữa.

Tuy quay lại nhưng họ vẫn vô cùng thận trọng, sợ Tô Thần lạnh lùng bước ra.

Có điều, Vương Đại Hải cũng đã leo được xuống cầu thang, thành công đoàn tụ với đám người trong đại sảnh.

Trong nhà hàng trên tầng hai, Vương Đại Hải toàn thân run rẩy.

Mặc dù nhiệt độ xung quanh đây rất cao nhưng hắn vẫn đổ mồ hôi lạnh.

Ngoài ra, trong khoảng thời gian vừa rồi, hắn đã mất rất nhiều máu.

Lúc này Vương Đại Hải ngã xuống đất, toàn thân đau nhức.

"Anh ơi! Chúng ta phải làm gì bây giờ!"

Khi một người tiểu đệ mở miệng hỏi, Vương Đại Hải liền dùng tay vỗ vào đầu hắn một cái: "Đại ca, vừa rồi suýt chút nữa bị tên gia tỏa tầng trên giết chết, sao mày không gọi đại ca!”

Tiểu đệ không dám phản bác lại lời nào.

Ai dám đi lên?

Trong tình hình đó, đi lên đồng nghĩa với cái chết.

Vương Hạo Vũ nói: "Anh, chúng ta gọi cảnh sát nhé?"

Vương Đại Hải hơi cau mày: "Thằng nhóc đó có súng trong tay, nếu báo cảnh sát có lẽ cảnh sát sẽ xử lý."

Giang Tiểu Thiên cũng chậm rãi đi ra từ tuyệt vọng: "Đúng rồi! Hãy gọi cảnh sát đi! Bắt tên đó đi! Để cả đời hắn ta đều phải sống trong tù!"

Lúc này, bọn họ nhất thời quên mất, lúc trước khi gọi điện cho cảnh sát, cũng đã không có ai bắt máy, bởi lẽ hiện tại nguồn nhân lực của cảnh sát cực kỳ hạn chế.

Tuy nhiên, Giang Tiểu Thiên và những người khác vẫn gọi điện, quả nhiên không có ai trả lời.

Lúc này Lão Mao đã kề dao vào cổ Lưu Hân Thụy rồi đi về phía nhà hàng.

"Thức ăn ở đâu?" Lão Mao hung hăng nhìn Lưu Hân Thụy.

Cơ thể của Lưu Hân Thụy run lên một chút, cô ta không ngờ tình trạng này lại xảy ra trong cùng một ngày.

Mà nguyên nhân đều là do hai phát súng của Tô Thần.

Cao Cường vốn là một tên cô đồ, giờ cộng thêm lão đại thế giới ngầm Tôn tổng, hiện tại hiển nhiên bọn họ đã đưa ra sự quyết đoán.

Trong hoàn cảnh bị cô lập và bất lực như hiện nay, chỉ có mình mới tự cứu được mình.

Vì vậy, hai người họ đã bắt đầu kiểm soát tài nguyên và sống sót trước!

Còn những chuyện khác để sau rồi tính!

"Tôi... trong khách sạn ngay từ đầu đã không có đồ ăn rồi! Khách sạn nhiều người như vậy, đồ ăn đều dùng hết rồi!"

Lưu Hân Thụy run giọng nói.

Lão Mao hung dữ nhìn Lưu Hân Thụy: "Cô bé, nói dối vô ích, lão tử từng nhìn qua máu rồi, tôi thấy cô hiện tại dáng vẻ không tệ, hay là thử phế đi một chân xem sao?"

Lưu Hân Thụy lúc này chỉ mặc áo ba lỗ và quần đùi.

Toàn thân đều đã ướt đẫm mồ hôi.

Khách sạn hiện tại không giác gì phòng tắm hơi, mọi người không thể cởi bớt quần áo.

Hơn nữa dáng người và dung mạo của Lưu Hân Thụy không tệ. Vào lúc Lão Mao

nói những lời này, hắn nhất định là đang rất thèm muốn cô.

Vương Hạo Vũ nhìn những người đang giữ quản lý khách sạn làm con tin, nhất thời không biết phải làm sao.

Mọi người trong khách sạn cũng đều ở trong nhà hàng và sảnh đợi.

Bởi vì nhiệt độ nơi đó thấp hơn một chút, nên có thể nói là kiếm được một chỗ để nghỉ ổn ơn.

Lúc này, người xung quanh nhìn Lão Mao và những kẻ hung ác khác đe dọa quản lý khách sạn để lấy đồ ăn, ai nấy bắt đầu có chút lo lắng.

Đồ ăn thức uống, dù bây giờ trời rất nóng, họ vẫn cần dùng những thứ này.

Bởi vì không có thức ăn, con người sẽ chết.

Lưu Hân Thụy bị Lão Mao dọa đến mức toàn thân run rẩy.

Cô ấy đã biết băng nhóm của Cao Cường, Cao Cường cũng là khách thường xuyên đến khách sạn, không phải nói cũng biết hắn ta làm ghề gì.

Đàn anh là người như vậy, cấp dưới sao có thể là người tốt?

"Trong khách sạn thật sự không còn đồ ăn! Vốn dĩ hôm nay là ngày mua đồ..."

Cô chưa kịp nói hết lời đã bị Lão Mao đấm thẳng vào bụng.

“Đừng ép tôi phải làm cô ngay lại đây!”

Mấy người ở bên cạnh cũng bước tới đỡ Lưu Hân Thụy: “Thức ăn... ở kho sau bếp…”

Lưu Hân Thụy sợ hãi, là quản lý tiền sảnh của khách sạn, cô chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này.

Lão Mao vỗ vỗ mặt Lưu Hân Thụy : “Xong chuyện tôi sẽ xử cô!”

Tình hình này có thể cho một kẻ tàn nhẫn như Lão Mao có cơ hội tốt để khoe khoang.

Nhưng bọn họ không hề biết rằng kẻ tàn nhẫn thực sự đã chuẩn bị đi tắm đi ngủ.

Do mất điện nên hệ thống cấp nước cũng trở nên vô dụng.

May mắn thay, có một hồ bơi trong phòng.

Sau khi đặt mấy viên đá vào bể bơi, Tô Thần cởi quần áo, bơi vài vòng trong bể bơi, lau khô người rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.

Tiếng nhạc êm dịu vang lên, Tô Thần nhắm mắt nghỉ ngơi.

Những ngày đầu tận thế, anh không cần lo lắng nguy hiểm nên tương đối thoải mái.

Lúc này, ở dưới nhà hàng, Cao Cường nhận được tin Lão Mao đã tìm được một ít đồ ăn nhanh và nước uống.

Cao Cường và Tôn tổng nhanh chóng đi xuống.

Đoạn Nhã cũng theo đám người Cao Cường đi xuống, không hề nói thêm gì nữa, tìm một chỗ ngồi ít người.

Quần áo trên người mặc dù ướt đẫm mồ hôi nhưng Đoạn Nhã cũng không cởi ra.

Tôn tổng nhìn thấy nước khoáng, không nói gì mở chai ra rót lên cơ thể bụ bẫm của mình.

Mặc dù nước cũng nóng nhưng đổ nó lên cơ thể cũng có thể giúp thoải mái hơn một chút.

"Phew, chết tiệt, nóng quá!"

Tôn tổng đập chai nước khoáng rỗng trong tay xuống đất.

Sau đó hắn mở một chai khác và uống.

Cao Cường ở một bên không nói gì, đợt này quả thật tìm được rất nhiều đồ ăn trong kho của khách sạn, trong đó có mì ăn liền và một ít đồ uống, đủ dùng một thời gian.

Tuy nhiên, cũng chỉ được một thời gian mà thôi.

Đám đông nhìn Cao Cường và những người khác đang phân loại đồ dùng, một người đan ông cùng mộ người phụ nữ chậm rãi bước tới.

"Các vị đại ca, có thể bán cho chúng tôi chút đồ không, tôi sẽ trả tiền!"

Lúc này, Tôn tổng nhìn người đàn ông trung niên: "Bán cho ông? Tôi, Lưu Đức Tiêu, nhìn giống người thiếu tiền không?"

Người đàn ông khẽ cau mày, thật sự ông ta cũng từng nghe tên của Lưu Đức Bưu, hắn ta không hề thiếu tiền, tài sản lên tới chục tỷ.

Lúc này Cao Cường đột nhiên lên tiếng: "Lưu tổng, ông không thể nói như vậy. Hiện tại tất cả mọi người đều bị mắc kẹt ở đây, chúng ta cũng không thể giấu cho riêng mình được."

Tiếp theo Cao Cường mở hai kiện nước, chia cho mọi người trong sảnh một người một chai.

Điều này khiến mọi người xung quanh đều tấm tắc khen hắn ta là một người tốt.

Sự chú ý của Cao Cường ngay lập tức chuyển dời dang phía Vương Đại Hải đang bị thương.

Nhìn thoáng qua cũng biết vết thương trên bụng và chân của Vương Đại Hải là do đạn bắn.

"Cảm ơn... cảm ơn anh Cường!"

Vương Đại Hải nhận lấy nước khoáng Cao Cường đưa tới, cúi đầu cảm ơn.

Cao Cường cau mày nhìn Vương Đại Hải: “Có chuyện gì vậy?”

Vương Đại Hải không giấu diếm gì, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trên lầu có một tên nhãi không biết lấy đâu ra sung, mẹ nó, không nói hai lời trực tiếp bắn lão tử!"

Cao Cường bối rối: "Nhãi con?"

Vương Hạo Vũ nhanh chóng nói: "Chính là kẻ đã cãi nhau với anh tôi lúc trước!"

Hình bóng Tô Thần hiện lên trong đầu Cao Cường.

Chẳng lẽ là tên gia hỏa đó?

Trước đây cứ tưởng hắn chỉ có chút khác thường, không ngờ trong tay còn có hàng nóng.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch