Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kẻ tàn nhẫn tận thế, bắt đầu tích trữ hàng tỷ tấn vật tư

Chương 17: Lên đó hạ nhiệt

Chương 17: Lên đó hạ nhiệt

Lúc này, Giang Tiểu Thiên vội vàng nói: "Trong phòng kia còn có điều hòa, đá viên, hình như tôi còn thấy hắn ta uống rượu lạnh!"

Những gì Giang Tiểu Thiên nghĩ rất đơn giản.

Nếu cô ta không được hưởng không khí mát mẻ thì không ai được hưởng.

"Cô bé! Những gì cô nói là thật sao! Trong phòng gia hỏa đó có điện? Còn có đá viên!"

"Thật sự có đó! Bên trong đó rất mát! Máy điều hòa vẫn còn hoạt động!"

….

Đám người xung quanh mỗi người một câu liên tục kể tội.

Giang Tiểu Thiên lúc này không ngại kể ra câu chuyện của Tô Thần.

Cô đột nhiên nhớ tới số đá viên và đồ ăn Tô Thần mua trước đó, nên không hề do dự nói: “Hắn ta chắc chắn có đá viên, rất nhiều đá viên! Tôi nhớ trước đó hắn từng đặt mấy xe tải đá viên về nhà, đã vậy trong một khu nhà kho cũ trên phố Cửu Thương, còn chứa rất nhiều đồ ăn ngon, hắn để hết trong kho đó!”

Lúc này, một người đàn ông trung niên hét lên: “Vớ vẩn vớ vẩn! Phố Cửu Thương cách đây tận 2km, chúng ta hiện tại vừa ra ngoài đã bị nóng chết, làm sao đi tới phố Cửu Thương được!"

"Đúng vậy, cho dù có đá viên thì kiểu gì cũng sẽ tan hết, không đợi chúng ta tới lấy đây!"

Nhưng Giang Tiểu Thiên giống như quyết tâm làm khó Tô Thần, vội vàng nói: “Trong phòng hắn thật sự có đá viên và rượu ngoại, mát lắm!”

Lúc này có người hét lên: "Mẹ nó, sao trong phòng tiểu tử kia có đá, còn có điều hòa, mà chúng ta phải chịu khổ ở đây!"

"Đúng vậy, đi lên bắt tiểu tử đó giao đá và điều hòa ra đây."

"Bắt hắn, lão tử ở đây không khác gì bị luộc chín, sao hắn lại có điều hòa?!"

Những người xung quanh càng nói chuyện càng hưng phấn, càng muốn đi cướp đồ của Tô Thần.

Tuy nhiên, không ai trong số những người ngày càng ồn ào muốn lên lầu tìm Tô Thần.

Bởi vì cách đó không xa có một người đàn ông mập mạp đang nằm trên mặt đất.

Súng!

Trong tay đối phương, có một khẩu sung!

Mọi người đều cảnh giác, có người muốn để người khác đi trước còn mình thì theo sau.

Cao Cường đã sớm dự đoán được cảnh tượng này, Tôn Đức Tiêu nhìn Cao Cường.

"Cậu tính thế nào?"

Tôn Đức Tiêu đương nhiên thận trọng hơn, tuy rằng hắn cũng muốn xin đối phương chia phòng, nhưng trong tay hắn có súng, còn bọn hắn thì không.

Suy cho cùng đến đây ăn cơm, ai lại mang thứ đó làm gì.

Cao Cường cau mày, thấp giọng nói: "Chờ một chút xem chính phủ có phát động chiến dịch giải cứu hay không. Liên hệ với trụ sở thành phố trước xem bọn họ có thể đưa chúng ta ra ngoài hay không."

Hiện tại trong lòng Cao Cường vẫn còn ôm một tia hi vọng.

Nếu chính phủ phát động chiến dịch giải cứu, điều đó có nghĩa mọi thứ còn cứu được, hắn không muốn đem sự việc làm cho tuyệt vọng.

Suy cho cùng, sau này hắn vẫn phải lập nghiệp ở Thượng Đô.

Nơi này là căn cứ của hắn, hắn không bao giờ muốn từ bỏ.

Tôn Đức Tiêu cũng gật đầu. Tình hình cho đến nay vẫn chưa rõ ràng. Những người ở cấp độ bọn họ, không được phép đẩy mọi chuyển đến tuyệt cảnh.

Tôn Đức Tiêu: "Thức thêm một đêm nữa xem ngày mai ra sao."

Tuy nhiên, cả hai người Cao Cường và Tôn Đức Tiêu không hề có ý đi lên gây rắc rối cho Tô Thần

Bởi vì họ biết trong tay tiểu tử đó có súng, để những người phía trước lội đi trước rồi tính.

Có rất nhiều người, kiểu gì cũng có người không nhịn được đi lên.

Người đàn ông trung niên vừa mua nước của Lưu Đức Tiêu đã lẻn lên lầu dưới sự chỉ dẫn của vợ.

Trong nhóm có năm người, cộng thêm hai người già và một cậu bé.

Họ là một gia đình năm người, vốn dĩ tới khách sạn là để ăn một bữa thịnh soạn, không ngờ lại bị mắc kẹt ở đây.

Bây giờ dù có muốn đi cũng không thể đi nên chỉ có thể tìm cách kiếm một nơi mát mẻ ở lại.

"Mau lên, tận mười tầng mà leo một tầng lâu vậy sao được!"

Người phụ nữ trung niên nóng lòng muốn lao vào giải nhiệt. Họ choáng váng đến mức hoàn toàn quên mất khẩu súng trong tay Tô Thần.

Bà cho rằng mình đưa tiền và thuyết phục người ta bằng lời nói, đối phương nhất định sẽ mở cửa cho vào!

Vì vậy, bà tràn đầy hy vọng.

Ngoài ra, sau gia đình năm người này, cũng có rất nhiều người đi theo, điều này càng khiến họ có thêm dũng khí.

Lúc này, Giang Tiểu Thiên và Lý Na đang thảo luận xem có nên đi lên hay không!

"Tiểu Thiên, chúng ta cũng lên thôi!"

Lý Na đã không thể chịu được sức nóng này nữa, ngay cả đứng ở ngoài cửa hưởng chút hơi mái cũng tốt hơn là tắm hơi ở nơi này!

Lúc này Lý Na đã cởi hết quần áo thừa trên người, mặc vào thật sự rất khó chịu, cái nóng oi bức cộng thêm việc liên tục đổ mồ hôi, dầu tiết ra lên tục khiến mặt cô đỏ bừng, bóng loáng.

Giang Tiểu Thiên cau mày nói: "Nhưng trong tay hắn ta có súng!"

Lý Na thuyết phục, "Hắn không bắn chúng ta, chắc chắn khi đó chỉ là dọa Vương Đại Hải thôi, cậu quên mất trước kia hắn từng liếm cậu thế nào à, nếu như cậu nói cậu muốn ngủ với hắn, hắn rất có thể sẽ cho cậu vào. Nếu tôi cũng có thể vào, vậy dù có muốn gì cũng cho, Tiểu Thiên, bên trong đó có điều hòa, còn có đá! Nếu còn tiếp tục ở đây, tôi nghĩ mình sẽ điên mất!"

Giang Tiểu Thiên nhìn Lý Na, trong lòng thầm tính toán.

Gần như đã hạ quyết tâm, Giang Tiểu Thiên lẩm bẩm: "Nếu sớm biết vậy tôi cũng sẽ không nói cho nhiều người biết, chúng ta đi lên chờ đợi, đợi khi nào Tô Thần đuổi bọn họ đi, chúng ta mới bảo hắn mở cửa cho chúng ta !"

Lúc này Giang Tiểu Thiên lại thấy may, may mà trong tay Tô Thần có súng, nếu không sao có thể dọa đám người kia chạy.

Giang Tiểu Thiên liên tục gật đầu.

Ngay lúc Giang Tiểu Thiên và Lý Na đang chuẩn bị đi theo đám đông, Vương Hạo Vĩ đột nhiên đi theo: "Tiểu Thiên! em có định đi tìm Tô Thần không? Đưa anh đi cùng với."

Vương Hạo Vũ miệng lưỡi khô khốc nói, chai nước Cao Cường đưa cho không còn nhiều, dưới nhiệt độ này, mồ hôi chảy ra rất nhanh, chỉ uống một chai nước, không lâu sau cũng sẽ thành mô hồi chảy đi.

Giang Tiểu Thiên hơi cau mày sau khi nghe những lời Vương Hạo Vũ nói, cô ta biết Tô Thần không thích Vương Hạo Vũ, nếu mang Vương Hạo Vũ đi cùng, Tô Thần nhất định không đồng ý cho vào.

Lý Na nói: "Được rồi, chúng ta cùng nhau đi lên! Im lặng, đừng để anh trai cậu biết!"

Vương Hạo Vũ vội vàng gật đầu!

Lúc này, Vương Đại Hải và những người khác đã cởi quần áo, nằm trên mặt đất.

Đặc biệt là Vương Đại Hải, hai viên đạn vẫn chưa bị xử lý.

Tuy máu đã ngừng chảy nhưng mồ hôi mặn chát lại thấm vào vết thương, cảm giác không hề dễ chịu.

Vương Đại Hải nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm trần nhà, hoàn toàn không biết động tĩnh của Vương Hạo Vũ.

Lúc này, một nhà năm người đã lên tới căn phòng tổng thống duy nhất còn đóng kín trên tầng mười.

Người phụ nữ trung niên vừa bước tới gần đã cảm nhận được một làn gió mát từ sau cửa thổi ra!

Dù chỉ một chút nhưng nó cũng mang lại cho bà ta sự can đảm rất lớn!

"Ding ding dong!"

Lúc này Tô Thần đang ngủ, thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài!

Dù rằng chưa ngủ say, nhưng lúc ngủ bị người khác quấy rầy, anh cũng cảm thấy rất khó chịu!

Hơn nữa, đây không chỉ là gõ cửa, mà có thể coi là đấm cửa!


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch