Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1010: Mắt Quỷ Tê Liệt

Chương 1010: Mắt Quỷ Tê Liệt

Chỉ là hiện tại mắt quỷ của Dương Gian lại đang nhắm lại, không dám hó hé. Giống như nó đang rơi vào trạng thái chết máy vậy, căn bản không thể sử dụng được.

Dương Gian tỏ ra nhíu mày:

"Tình trạng này khá giống với lần trước, mắt quỷ vẫn không dám nhìn thẳng vào quỷ họa."

Loại dị thường này cực kỳ hiếm gặp, điều này cũng cho hắn biết, thứ kia là một mối uy hiếp cực lớn đối với hắn. Còn chưa bị quỷ tập kích, nhưng Lý Dao đã sợ mất mật, cô ta nắm chặt lấy cánh tay của Dương Gian, khẩn trương nói:

- Dương Gian, chúng ta nên làm cái gì đây? Hay là chúng ta rời khỏi đây đi, em không muốn chết ở đây đâu.

Dương Gian chậm rãi quay đầu lại nói:

- Cô sợ cái gì chứ? Nhìn xem, những người xem náo nhiệt ở phía dưới đã chết đâu, nên chắc chắn cô sẽ không gặp phải chuyện gì hết. Nếu thứ kia mà muốn giết người thì đã giết từ lâu rồi. Hiện tại những người kia chưa chết, có lẽ là do chưa phù hợp với điều kiện tập kích của thứ này.

- Vừa rồi ở phía dưới cô nhìn thấy cái gì? Là quỷ họa à?

Khoảng cách quá xa nên hắn không thể nhìn thấy rõ lắm, mặc dù sự phản ứng của mắt quỷ đã khiến hắn biết được một chút, nhưng vẫn muốn xác nhận lại cho chắc chắn.

Dường như Lý Dao đã ổn định lại được một ít, cô ta nuốt một ngụm nước miếng, sau đó chậm rãi nói:

- Em cũng nhìn không rõ ràng lắm. Em chỉ nhìn thấy một bức tranh, một bức tranh sơn dầu. Bức tranh này bị một cỗ thi thể đội ở trên đầu nhưng đầu của cỗ thi thể kia lại không hề nhìn thấy... Giống như nó bị bức tranh sơn dầu kia ăn mất rồi vậy.

Sắc mặt của Dương Gian hơi động:

"Bức tranh sơn dầu giết người? Vậy chắc chắn là quỷ họa rồi, không nghi ngờ gì nữa."

Hắn từng xem qua hồ sơ về quỷ họa, tại thời điểm chuyện linh dị của quỷ họa mới bắt đầu bộc phát cũng có rất nhiều người biến mất một cách cực kỳ bí ẩn. Thi thoảng chỉ để lại một cỗ thi thể bị thiếu sót, ngoại trừ cái đó ra, ở tại hiện trường đều có một điểm chung, chính là có tồn tại một bức tranh sơn dầu.

Hắn hỏi lại:

- Bên trên bức tranh sơn dầu kia vẽ cái gì?

Lý Dao do dự một chút rồi nói:

- Em không, không nhìn thấy, sợ quá nên em bỏ chạy ngay.

Dương Gian trầm ngâm.

- Thế à....

Lý Dao cẩn thận từng li từng tí dò hỏi:

- Em sẽ không sao thật chứ, em có thể bị quỷ họa để mắt đến không?

Dương Gian nói:

- Không biết, bởi vì chưa thể xác định ra quy luật giết người của quỷ họa. Có lẽ đã biết được nhưng trong kho tư liệu của tổng bộ không lấy được.Nếu bọn họ có thì chắc chắn tôi cũng đã đọc được rồi. Không có lý do gì để bọn họ che giấu thông tin kia đối với tôi. Cô không cần phải khẩn trương như vậy đâu, xác suất bị quỷ để mắt đến của cô không hề lớn.

Khi ở tại thành phố Đại Xương hắn từng nhìn thấy qua quỷ họa nhưng lúc đó hắn cũng không có việc gì, bởi vì nếu có việc gì thì hắn đã sớm chết rồi.

Nghe Dương Gian nói như vậy, Lý Dao thầm thở phào một hơi.

- Xem ra đây chính là tai họa ngầm do hành động lần trước của tổng bộ bị thất bại. Đúng là đau đầu mà, quỷ họa xuất hiện chỗ nào không xuất hiện lại hiện ra đúng ngay khi vực thành thị. Nếu mà xử lý chuyện này không tốt, thì nó sẽ chẳng khác gì chuyện linh dị của quỷ chết đói.

- Đi xuống nhìn một chút đi, có một số người đã đến rồi.

Dựa vào chức năng định vị vệ tinh của chiếc điện thoại trong tay, Dương Gian đã nhận ra được có mấy cái tín hiệu đang nhanh chóng đi về phía này. Hiển nhiên là bên phía tổng bộ đã nhận được tin tức và phái người đến đây để xử lý.

Khi Dương Gian vừa ngồi thang máy xuống dưới tầng một, ở bên trong tiểu khu đã đỗ mấy chiếc xe chuyên dụng. Đồng thời những người dân ở xung quanh đã bị mang đi, xung quanh bắt đầu bị cách ly.

Người chạy đến đây là , Khương Thượng Bạch cùng một người được tổng bộ tạm thời điều đến từ khách sạn Bình An là Trương Lôi. Ba vị ngự quỷ nhân tạm thời hợp thành một đội.

Mấy người này Dương Gian đều có nhận biết.

Trương Lôi nhìn thấy Dương Gian đi ra từ bên trong tiểu khu thì tỏ ra kinh ngạc nói:

- Dương Gian, sao anh cũng ở chỗ này? Là do tổng bộ phái anh đến à?

Lúc này Khương Thượng Bạch cùng Trần Nghĩa cũng đồng thời quay người nhìn lại.

Dương Gian nói:

- Tôi chỉ đi ngang qua đây, trùng hợp gặp phải chuyện này mà thôi. Mọi chuyện thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?

- Tôi cũng vừa mới đến thôi, không rõ lắm, chuyện này chắc Trần Nghĩa là người biết rõ nhất.

Trương Lôi lắc lắc đầu, hắn ta chỉ là người được tạm thời điều đến mà thôi, nói thật ra là thêm vô cho đủ số lượng.

Trần Nghĩa không có đến gần bức tranh, chỉ trầm giọng nói:

- Cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng bắt đầu xuất hiện đầu mối rồi. Đây cũng không phải là bức tranh đầu tiên được phát hiện vào ngày hôm nay. Hẳn là hai người phụ trách còn lại cũng đã phải xử lý những chuyện tương tự. Những bức tranh sơn dầu như này cũng đã lấy được ba bốn bức. Không ai biết thứ này xuất hiện như thế nào, chỉ biết nó khá giống với một loại nguyền rủa và bắt đầu lây lan.

- Chuyện này cũng đã được khống chế kịp thời nên tổn thất không lớn. Sao vậy, cậu cảm thấy hứng thú với chuyện này à?

Dương Gian nói:

- Ai mà hứng thú với chuyện này chứ, chỉ là cá nhân tôi cảm thấy chuyện này rất nguy hiểm thôi. Dù sao thứ này cũng từng được nước ngoài bình xét là chuyện linh dị cấp S, chắc chắn sẽ có chỗ kinh khủng bào đó. Mấy người có đi làm việc thì cẩn thận một chút, tôi không tham gia đâu.

Nói xong, Dương Gian cũng không có ý định lưu lại tại đây mà quay người rời đi. Trần Nghĩan cũng không có ngăn cản, bởi vì Dương Gian không nhận được nhiệm vụ, có thể mặc kệ vấn đề này.

Tuy nhiên Khương Thượng Bạch ở bên cạnh lại khá chú ý đến người đi cùng Dương Gian, Lý Dao.

Vì sao lúc này Lý Dao lại ở bên cạnh Dương Gian?

- Bỏ bức tranh vào rương đi, sau đó xử lý hiện trường một chút.

Trần Nghĩa phân phó những người nhân viên bắt tay vào xử lý hiện trường.

Lúc này Dương Gian lại rơi vào trầm tư:

"Quỷ họa không chỉ có một bức rtanh? Nói như vậy bức tranh sơn dầu này cũng không phải là ngọn nguồn chính thức của chuyện linh dị. Không biết ngọn nguồn của quỷ họa đang ẩn giấu ở chỗ nào nữa?"

"Nhưng khả năng cao lần này sẽ có rất nhiều người không thể ngủ nổi."

Mặc dù hiện tại chuyện linh dị còn chưa bộc phát, nhưng chút đầu mối này đã đủ khiến cho rất nhiều người phải cảm thấy hoảng sợ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch