Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1014: Giảng Hòa

Chương 1014: Giảng Hòa

Sắc mặt Hạ Thiên Hùng khẽ nhúc nhích:

"Tên Dương Gian này lại không có ngẩng đầu. Sao có thể chứ."

Dựa theo thói quen của một người bình thường, khi có người đứng trên tầng ba nói chuyện thì người kia chắc chắn sẽ ngẩng đầu lên nhìn. Kể từ đó Dương Gian sẽ thỏa mãn điều kiện giết người của con quỷ trên vai. Nhưng từ đầu đến cuối, Dương Gian lại dùng con mắt trên trán nhìn chằm chằm vào hắn ta.

Con mắt màu đỏ chót, quỷ dị kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn ta, giống như bị lệ quỷ dòm ngó vậy.

"Tên này chắc chắn đang lảng tránh việc phải ngẩng đầu. Nếu là như vậy thì chỉ còn lại một khả năng, tin tức tình báo bị tiết lộ... Bên phía Hội anh em đã xảy ra vấn đề."

Trong đầu Hạ Thiên Hùng lập tức xuất hiện một ý nghĩ như vậy, đồng thời trở nên căng thẳng hơn lúc trước rất nhiều.

Dù sao hắn ta khác với những ngự quỷ nhân còn lại, đó chính là hắn ta không thể khống chế hoàn toàn con quỷ trong người. Điều hắn ta có thể làm chỉ là lựa chọn một cơ hội phù hợp, sau đó thả con quỷ ra để nó tự động đi giết người, đồng thời hắn ta không thể lựa chọn mục tiêu thay cho con quỷ kia được.

Nếu Dương Gian không có ngẩng đầu lên, thì sẽ không thể bị con quỷ trên vai chú ý đến. Như vậy thì dù hắn ta có là ngự quỷ nhân đi nữa cũng không cách nào khiến cho con quỷ này đi xuống khỏi bả vai của hắn ta. Hắn ta cùng lắm là chỉ có thể khống chế, không cho con quỷ này giết người bậy bạ mà thôi.

Nhưng hiện tại thứ Hạ Thiên Hùng cần chính là con quỷ này đi ra và giết chết Dương Gian giùm hắn ta.

Chỉ dò xét nhau có mười mấy giây ngắn ngủi, nhưng trong lòng hắn ta đã có một cái suy đoán khá rõ.

Chính là Dương Gian đã chiếm được thượng phong.

Lập tức trên trán Hạ Thiên Hùng toát ra mồ hôi lạnh, đồng thời cảm thấy bả vai trở nên nặng nề hơn so với thường ngày. Hiện tại hắn ta bắt đầu khuyên giải:

- Dừng tay đi, giữa hai chúng ta không hề có thâm thù đại hận gì đến mức không chết không thôi. Nghe nói ngày hôm nay ở trong thành phố xuất hiện chuyện linh dị về một bức tranh giết người. Đây hẳn là đầu mối của quỷ họa, là một trong những người phụ trách, tôi nghĩ cậu hẳn phải tham dự. Ở trước mặt chuyện quan trọng như thế, tôi nghĩ cậu không cần thiết phải lãng phí thời gian trên người tôi đâu.

- Nếu cậu nguyện ý thu tay lại, thì tôi có thể đáp ứng cậu bất cứ điều kiện gì, chỉ cần không quá phận là được.

Mắt quỷ của Dương Gian liện tục chuyển động, nhưng hắn không có nói gì.

Lúc này Dương Gian đang suy nghĩ xem bản thân nên dùng cách gì để giết chết tên Hạ Thiên Hùng này, đồng thời khiến cho hậu quả giảm xuống mức nhỏ nhất.

Dương Gian nói:

- Không có thâm thù đại hận gì? Sao tôi nghe nói đám người Hội anh em các cậu định giết chết tôi, đồng thời cũng đã chế định xong kế hoạch, sắp sửa ra tay vào quãng thời gian tới.

- Cậu hẳn là một trong những người thực thi kế hoạch này đúng không? Vì thế hôm nay tôi đến đây để kiểm tra một chút. Nếu có thể thỉ ra tay tiêu giệt trước một số thành viên chủ chốt của Hội anh em. Trước đó Phí tổng và Trương Kiến đã chết rồi, hiện tại liền đến phiên cậu.

Nghe Dương Gian nói như vậy, mặt Hạ Thiên Hùng liền thay đổi.

Mặc dù biết bên trong nộ bộ của Hội anh em xảy ra vấn đề, nhưng không nghĩ đến chuyện cơ mật như vậy mà Dương Gian cũng có thể biết, mà hiện tại hắn đang chuẩn bị tiêu diệt một phần chủ lực của Hội anh em.

- Đúng thế, phải nói tin tức mà cậu nhận được rất chuẩn xác. Tôi không có bất cứ lời giải thích nào cho chuyện này cả, bởi vì đây chỉ là lập trường, nó không có liên quan gì đến ân oán hết. Mà chuyện của Hội anh em cũng không phải do một mình tôi quyết định, mà chính là do hội đồng quản trỉ bỏ phiếu. Nhưng hiện tại kế hoạch còn chưa có bắt đầu thực hành, cho nên tôi nghĩ giữa chúng ta còn chưa đạt đến cục diện không chết không thôi. Tất cả mọi chuyện vẫn còn có chỗ để thương lượng.

Bị con mắt quỷ nhìn chằm chằm khiến cho Hạ Thiên Hùng cảm thấy không được tự nhiên. Hắn ta định bước đi mấy bước để tránh khỏi tầm nhìn của mắt quỷ, nhưng không được, trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an như trước.

- Tôi có một kế hoạch toàn vẹn cả hai bên. Đó chính là ngày hôm nay tôi và cậu sẽ bắt tay giảng hòa. Tôi sẽ không tham dự bất cứ kế hoạch nào của Hội anh em mà có dính líu đến cậu nữa. Mọi người đều bình an vô sự. Đồng thời để đền bù tổn thất cho cậu, tôi sẽ tặng lại ngôi biệt thự này, đồng thời cam đoan với cậu, sau này tôi sẽ không bao giờ trả thù.

- Được không? Đối với loại người như chúng ta mà nói, không có thứ gì quan trọng bằng việc sống sót. Cậu hẳn đã thấy thành ý trong lời nói của tôi rồi chứ.

Những lời vừa rồi đã được hắn ta suy nghĩ rất kỹ. Đầu tiên, hiện tại hắn ta đã bị người giết đến cửa, nếu lúc này mà còn không nhận nữa thì khả năng cao là hắn ta và Dương Gian sẽ đánh nhau cho đến chết. Điều này không hề có lợi chút nào. Thứ hai chính là Dương Gian đã biết chỗ ở này của hắn ta, nên sau này hắn ta không thể ở lại đây nữa, kẻo lúc nào Dương Gian hứng lên lại chạy đến giết chết hắn ta.

Nghe nói Dương Gian mang thù rất dai, ngay cả em trai của Vương Tiểu Minh là Vương Tiểu Cường đã bị hắn giết chết ở thành phố Đại Xương.

Mà chỉ cần qua được đêm này, hắn ta sẽ đi trốn, còn những chuyện kia thì cứ để cho Phương Thế Minh đi xử lý là xong. Bản thân hắn ta cứ ngồi một bên chờ xem ai thắng là ổn, kế này không tuyệt thì còn kế nào tuyệt nữa đây?

Dương Gian nói:

- Trương Kiến cũng từng nói qua những lời như cậu vừa nói, đây đều là những lời nói khi xảy ra chuyện mà thôi. Với lại thành ý hiện tại của cậu không có nghĩa là sau này cũng như vậy. Nếu muốn giảng hòa cũng được, nếu trong vòng năm phút cậu có thể chống đỡ không bị tôi giết chết thì tôi sẽ tin tưởng thành ý của cậu. Không thể nào để cho người khác tát mình một cái mà còn ngậm bồ hòn bỏ qua, đúng không?

Nghe vậy, Hạ Thiên Hùng khẽ cau mày.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch