Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1018: Cuộc Gọi

Chương 1018: Cuộc Gọi

Hắn ta cũng đọc qua hồ sơ của Dương Gian, cho nên biết cái bóng này cũng là một con quỷ. Mặc dù không biết được thông tin cụ thể về con quỷ này, thế nhưng chỉ cần là quỷ thì đều tạo ra được uy hiếp đối với hắn ta.

"Tên này không muốn mở cửa thêm, là đang định dùng quỷ ảnh này để giết chết mình hay sao? Nên làm gì đây, cái thứ này có bắn chết nó được đâu?"

Không biết từ lúc nào trong tay của Hạ Thiên Hùng đã có một khẩu súng, nhưng lúc này lại bất lực bỏ xuống.

Ngay cả mặt cũng không hề lộ ra, đúng là không cho hắn ta bất cứ cơ hội để lật bàn nào.

Dương Gian cận thận đến mức này hay sao?

Sau khi tràn vào bên trong, quỷ ảnh bắt đầu dần dần chiếm lấy toàn bộ không gian của căn phòng nhỏ. Hạ Thiên Hùng không có quỷ vực, nên hắn ta không thể lùi lại, chỉ biết trơ mắt nhìn cái bóng màu đen dần dần tiến về phía hắn ta.

Rất nhanh.

Xung quanh hai chân của hắn ta xuất hiện một cái bóng màu đen.

Chỉ vừa mới tiếp xúc với quỷ ảnh thôi mà Hạ Thiên Hùng đã cảm giác được một cỗ lạnh lẽo thấu xương tủy từ dưới chân truyền đến. Hắn ta cảm giác được cái bóng màu đen này đang dần dần xâm nhập vào cơ thể của hắn ta. Chỉ mới tiếp xúc có một lát mà hai chân hắn ta đã hoàn toàn mất đi tri giác, đồng thời không còn chịu sự khống chế của hắn ta nữa. Thân thể của hắn ta đang bị cướp đoạt một cách cực kỳ nhanh chóng.

Hạ Thiên Hùng hoảng sợ kêu to:

- Dương Gian, cậu không định buông tha cho tôi thật à? Nếu tôi chết đi thì lệ quỷ của tôi sẽ khôi phục lại. Cậu sẽ gặp phải phiền toái đối với chúng đó. Giữa hai chúng ta không hề có thâm thù đại hận gì hết, không cần phải liều mạng như thế này.

Chỉ vừa mới nói có một câu mà phần eo của hắn ta đã mất đi cảm giác. Hiện tại chỗ duy nhất không bị xâm phạm chính là lồng ngực, chính là chỗ đang chứa đựng cục thịt kỳ quái kia. Dường như quỷ ảnh bị thứ này cản trở.

Thế nhưng điều khiến cho Hạ Thiên Hùng cảm thấy sợ hãi chính là hai chân ở dưới phần eo đang tự hành động, sau đó thân thể dần dần bị tách ra.

Không cảm nhận được bất cứ đau đớn nào, nhưng bằng mắt thường có thể thấy hai chân của hắn ta đang bị thứ gì đó chuẩn bị gỡ mất khỏi thân thể.

- Tôi nói rồi, nếu cậu chống đỡ được 5 phút thì chúng ta bàn về việc giảng hòa. Hiện tại còn tận mấy chục giây nữa mới đến 5 phút. Nhưng tôi thấy nhiêu đó là đủ để tôi hoàn thành việc này rồi.

Thanh âm của Dương Gian vang lên từ bên ngoài, nhưng từ đầu đến cuối hắn không hề lộ mặt.

Giờ phút này Hạ Thiên Hùng đã cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng. Hắn ta biết nếu mọi chuyện còn tiếp tục như vậy nữa thì hắn ta sẽ bị Dương Gian giết chết. Mặc dù hắn ta không muốn chết, nhưng lại không có cách nào để thay đổi kết quả, thậm chí còn không có cơ hội để liều mạng.

Bản thân hắn ta đã bị Dương Gian áp chế chặt chẽ, không có kẻ hở.

Tất cả đều là do đám người Hội anh em ngu xuẩn kia, nếu không phải bên kia xảy ra vấn đề thì dù hắn ta có đối mặt với mắt quỷ Dương Gian cũng không có thua thảm như vậy.

Vốn dĩ sau khi khống chế con quỷ thứ hai, Hạ Thiên Hùng cũng là một trong những nhân vật có tiếng tăm ở trong giới ngự quỷ nhân, không nghĩ hiện tại lại chết môt cách uất ức như vậy.

Hạ Thiên Hùng nghiến răng nghiến lợi nhìn lấy cỗ thi thể đang giẫm trên bả vai kia, hiện tại thân thể của hắn ta sắp bị người ta xé rách rồi mà thứ này vẫn không có bất cứ động tĩnh nào cả.

Nhưng đúng lúc này.

Điện thoại tư nhân của Dương Gian đột nhiên truyền đến tiếng chuông reo.

- Hả?

Dương Gian nhíu mày, hắn cầm điện thoại lên xem. Ban đầu hắn cũng không định nghe, nhưng khi nhìn thấy danh tính của người gọi thì vẫn lựa chọn bắt máy.

- Alo, là Dương Gian phải không?

Ở trong điện thoại truyền ra giọng nói của một cô gái trẻ, giọng điệu có chút câu nệ, cùng hơi do dự.

Dương Gian nói:

- Là tôi đây, Miêu Tiểu Thiện, cậu bị sao vậy? Sao lại gọi điện thoại cho tôi vào lúc tối muộn như thế này?

Đây là bạn học từ thời cấp ba của Dương Gian, tên là Miêu Tiểu Thiện, sau khi thi đại học xong thì chuyển đến thành phố Đại Kinh để học đại học.

Miêu Tiểu Thiện nhỏ giọng hỏi:

- Hiện tại cậu có bận gì không?

Dương Gian đưa mắt nhìn lấy cánh cửa phòng đang bị lõm xuống kia, sau đó đáp:

- Không có gì, đang chuẩn bị đi ngủ đây.

- Mặc dù nói lời này vào thời điểm bây giờ thì có chút không thích hợp. Nhưng nếu tối nay cậu có rảnh thì đến phòng ký túc xá của tôi kiểm tra qua một chút xem sao? Có một người bạn ngủ cùng phòng với tôi đã bị mất tích.

Giọng điệu của Miêu Tiểu Thiện có chút khẩn trương.

Dương Gian nói:

- Nếu mất tích thì cậu nên báo cảnh sát mới đúng chứ.

Miêu Tiểu Thiện nhỏ giọng nói:

- Nhưng tôi cảm thấy vụ mất tích này không có đơn giản như vậy. Trực giác nói cho tôi biết, khả năng cao việc này có liên quan với thứ kia.

- Cậu cho rằng chuyện này là chuyện linh dị?

Giọng điệu của Dương Gian rất bnh tĩnh. Đối với loại người như hắn mà nói, bàn luận về chuyện linh dị đã trở thành việc như thường như cơm bữa.

Miêu Tiểu Thiện nói:

- Đúng thế, nhưng không chắc chắn lắm, cho nên tôi muốn cậu đi qua kiểm tra xem sao.

Dương Gian hỏi:

- Người bạn kia của cậu đã mất tích từ lúc nào, trước đó đi qua những đâu và làm những chuyện gì?

Xác suất xuất hiện một cách vô cớ của chuyện linh dị là cực kỳ nhỏ, phần lớn đều sẽ có dấu hiệu báo trước.

Ví dự như những chuyện linh dị mà hắn từng trải qua trước đó, chuyện linh dị của chuyện linh dị hay chuyện linh dị của quỷ anh... Chỉ là bình thường mọi người đều không chú ý đến điều này mà thôi.

Miêu Tiểu Thiện nói:

- Cô ấy mất tích ngày hôm nay. Tôi có thể khẳng định với cậu là cả ngày hôm nay cô ấy không rời khỏi phạm vi trường học. Buổi sáng còn đi đến bảo tàng mĩ thuật một chuyến, sau đó cầm về một bức tranh sơn dầu. Sau đó không biết bị mất tích từ lúc nào nữa, điện thoại cũng không có mang theo...

Bảo tàng mĩ thuật, tranh sơn dầu?

Khi nghe được hai từ này, sắc mặt Dương Gian lập tức biến đổi.

- Cách xa bức tranh kia ra, tìm một chỗ trống trải sau đó chờ tôi đến.

- Tôi biết rồi.

Nghe câu nói này của Dương Gian, trong giọng nói của Miêu Tiểu Thiện lập tức lộ ra vẻ sợ hãi.

Cô là người từng trải qua chuyện linh dị, cho nên có thể phán đoán ra được lời nói của Dương Gian. Hiện tại bức tranh sơn dầu đặt cách cô có một đoạn kia... Có vấn đề.

Ở bên trong căn phòng.

Hạ Thiên Hùng cũng nghe thấy Dương Gian gọi điện thoại, nên vội vàng nói:

- Dương Gian, năm phút đồng hồ đã hết rồi, cậu cần phải giữ lời hứa đó.

Nhưng không có một ai trả lời lại cho hắn ta, chỉ có tiếng bước chân gấp rút rời đi. Đồng thời thứ màu đen đang xâm lấn cơ thể của hắn ta cũng nhanh chóng thối lui như thủy triều, sau đó chảy qua khe cửa và biến mất hút.

Ngoài cửa đã hoàn toàn yên tĩnh.

"Từ bỏ, không giết mình nữa hay sao?"

Cả người Hạ Thiên Hùng trở nên cực kỳ mệt mỏi, co quắp ngồi thở phì phò dưới mặt đất. Hiện tại hắn ta đang cảm nhận thân thể lấy lại tri giác, đồng thời trong lòng có một loại cảm giác may mắn không nói nên lời.

Hắn ta biết, không phải là Dương Gian không giết chết được hắn ta, cũng không phải vì thời gian hết, mà chính là nhờ cuộc điện thoại kia cùng người gọi điện thoại.

Theo Dương Gian mà nói, mạng của hắn ta không quan trọng bằng việc nói chuyện một câu với người gọi kia.

"Sau này không nên tiếp tục đối mặt với gia hỏa này nữa. Hiện tại mình đã hiểu vì sao tên Khương Thượng Bạch kia lại kiêng kỵ như vậy."

Hạ Thiên Hùng cảm thấy thân thể hắn ta đang run rẩy, đối mặt với Dương Gian chẳng khác gì đang đối mặt với quỷ cả. Quá mạnh mẽ, quá tuyệt vọng, không cho người ta bất cứ cơ hội phản kháng nào. Điều mà hắn ta có thể làm chỉ là chạy trốn hoặc là tuyệt vọng chờ chết.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch