Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1020: Một Loại Nguyền Rủa

Chương 1020: Một Loại Nguyền Rủa

Miêu Tiểu Thiện đang rất cấp bách:

- Sao các cậu còn nằm trên giường vậy, nhanh lên đi.

Những người bạn cùng phòng kia lập tức cười nói:

- Miêu Tiểu Thiện, chắc chắn là cậu bị người bạn học cấp ba kia lừa rồi. Gì mà chuyện linh dị chứ, tôi lớn như này rồi đã thấy được quỷ đâu. Giờ là thời đại nào rồi mà cậu con tin những cái này? Theo tôi thấy là do cậu quá ngây thơ, người khác nói cái gì cậu cũng tin. Nếu mà có quỷ thật thì tôi cũng muốn nhìn xem nó như thế nào.

Tôn Vu Giai tiếp lời:

- Đúng thế, đúng thế. Miêu Tiểu Thiện, chắc chắn là tên Dương Gian kia đang lừa cậu rồi. Tên Dương Gian này thật là bỉ ổi, hắn biết rõ là cậu nhát gan thế mà còn dọa cậu, còn cố ý nói ra những lời như vậy. Cậu đừng có kinh hoảng, tranh thủ thời gian đi ngủ đi. Tôi dám đảm bảo với cậu là ngày hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Thế nhưng càng nghe những người bạn nơi như vậy thì trong lòng Miêu Tiểu Thiện càng lo lắng hơn.

Bởi vì mấy người này không thể biết được những gì mà cô cùng Dương Gian và những người bạn học khác đã phải trải qua khi ở trường Thất Trung thành phố Đại Xương.

Toàn bộ một lớp, gần 50 người học sinh, không đầy một đêm, liền chỉ còn lại 7 người sống sót rời đi.

Đêm hôm đó đã trở thành ác mộng trong suốt cuộc đời này của cô.

Lưu Tử nhìn thấy bộ dạng kích động của Miêu Tiểu Thiện thì trong lòng cũng có chút tin tưởng.

Trong kí túc xá có quỷ, xuất hiện chuyện linh dị, mặc dù nghe qua thì thấy những chuyện này rất buồn cười.

Thế nhưng, nếu lỡ những cái này là thật thì sao?

Dù sao người bạn học thời cấp ba của Miêu Tiểu Thiện cũng là người mà ngay cả bạn trai của cô ta cũng phải kiêng kỵ vạn phần. Nói không chừng thật sự có một ít tin tức từ bên trong tiết lộ ra.

Nghĩ kỹ lại, Lưu Tử lập tức nói:

- Chúng ta vẫn nên nghe lời Miêu Tiểu Thiện thử đi. Cứ rời khỏi căn phòng ngủ này trước, có chuyện gì hãy đợi đến ngày mai rồi nói sau.

- Không phải chứ, Lưu Tử, cậu cũng tin tưởng lời Miêu Tiểu Thiện nói hay sao vậy? Muốn đi thì cậu đi đi, tôi sẽ không phát rồ cùng mấy người đâu. Tôi muốn đi ngủ, ngày mai còn phải đi học đây.

Người bạn cùng phòng kia nói xong liền dùng chăn quấn lấy người, không để ý đến người khác nữa.

Còn cô gái tên Tôn Vu Giai kia cũng rúc vào trong chăn và nói:

- Mấy người đang nói cái gì vậy, làm cho tôi mơ mơ hồ hồ. A, thôi, tôi không quan tâm được nhiều như vậy, gì mà chuyện linh dị với không chuyện linh dị, quỷ với không quỷ ở đây. Tôi sẽ không tin đâu. Miêu Tiểu Thiện, cậu đừng có kéo tôi, tôi buồn ngủ lắm rồi, ngủ trước đây. Có gì thì cậu cứ nói với Lưu Tử đi, dù sao cậu ấy cũng là người tin lời của cậu nói.

Trong lòng Miêu Tiểu Thiện cực kỳ lo lắng, nhưng lại không biết phải làm sao. Những người bạn cùng phòng hoàn toàn không chịu tin lời của cô nói. Với lại việc lôi mấy người này ra khỏi chăn giữa đêm khuya lạnh lẽo này là một việc làm cực kỳ khó khăn.

Thế nhưng nếu hiện tại không đi, đợi một khi xảy ra chuyện rồi mới đi thì sẽ không kịp.

Khi ở trường Thất Trung, chính cô đã tận mắt nhìn thấy quỷ xuất hiện trước mặt, nếu khi đó tất cả mọi người mà bỏ chạy chậm một bước thôi là đã phải chết sạch rồi.

Cho nên thời gian là thứ cực kỳ quý giá.

Hay đi một mình?

Trong lòng Miêu Tiểu Thiện đột nhiên toát ra ý nghĩ như vậy, nhưng thật sự cô không đành lòng nhìn mấy người bạn cùng phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lưu Tử nhìn thấy những người khác không có ý định rời khỏi phòng ngủ, thì trong lòng cô ta cũng hơi do dự một chút.

Dù sao hiện tại cũng hơn nửa đêm rồi, nếu để cho người ngoài biết được bọn họ bỏ chạy vì nghi có quỷ xuất hiện thì thực sự rất xấu hổ, cái này chẳng khác gì một nhược điểm trí mạng vậy.

Nhưng đúng lúc này.

Rẹt! rẹt!

Ánh đèn trong phòng ngủ đột nhiên lấp lóe một cách bất thường.

Ngay lập tức tất cả mọi người đều nhìn lên bóng đèn nằm trên trần nhà.

Trong lòng Lưu Tử thầm nghĩ:

"Sẽ không phải có quỷ thật đó chứ?"

Thế nhưng chỉ trong thoáng chốc, bên ngoài truyền đến một tiếng rầm, cánh cửa phòng ngủ đã bị người khác dùng lực đập cho vỡ nát.

Tất cả mọi người đều bị tiếng động này khiến cho giật mình.

Nhưng sau đó bọn họ lại phát hiện ra ở trước cửa là một người thanh niên xa lạ.

Một người thanh niên tuổi chừng 20, dung mạo khá đoan chính, nhưng sắc mặt có chút trắng. Trông chẳng khác gì một tên tiểu bạch kiểm. Nhưng trên người lại để lộ ra một cỗ khí tức lạnh lùng không nói nên lời, chỉ riêng đôi mắt kia, nó đã sắc bén khiến người khác không chịu nổi. Chỉ bị nó đảo qua một chút thôi mà trong người đã có cảm giác như có ngàn vạn con kiến bò bên trong, đứng ngồi không yên.

Người thanh niên kia khẽ cau mày, sau đó trực tiếp nói chuyện, trong giọng nói để lộ rõ sự bất mãn cùng chất vấn.

- Không phải ở trong điện thoại tôi đã nhắc cậu là rời đi phòng ngủ rồi hay sao? Sao hiện tại vẫn còn ở trong này?

Người này không dễ làm quen chút nào.

Đây là ấn tượng đầu tiên của các cô gái trong phòng ngủ, kể cả Lưu Tử đối với người thanh niên kia.

Mà cái ý nghĩ thứ hai xuất hiện trong đầu của các cô gái đó chính là, người này chẳng lẽ là người bạn học thời cấp ba của Miêu Tiểu Thiện... Dương Gian?

- Dương Gian, tôi...

Bộ dạng lúc này của Miêu Tiểu Thiện giống như đang làm một chuyện gì đó tày định mà bị bắt gặp vậy, muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích như thế nào.

Dương Gian chứng kiến Miêu Tiểu Thiện đã chuẩn bị tốt để rời đi, nhưng những người còn lại bên trong phòng vẫn còn nằm trong chăn thì lập tức hiểu ra được mọi chuyện.

- Có một số người, nếu không muốn đi thì mặc kệ bọn họ ở đây thôi. Chẳng lẽ cậu đã quên Tiễn Vạn Hào chết như thế nào rồi hay sao?

Vừa nói, hắn vừa tiến vào bên trong.

Hắn đã chú ý đến một bức tranh sơn dầu cũ kỹ đặt ở đầu giường, nhưng không có quay đầu lại để nhìn.

Mắt quỷ đã đưa ra phản ứng, quỷ vực của hắn chỉ kéo dài đến bên ngoài phòng ngủ, điều này đã đủ chứng minh bức tranh sơn dầu này và bức tranh hắn gặp được ở trong tiểu khu lúc trước là một.

Đều là một loại nguyền rủa của quỷ họa.

Một người bạn cùng phòng ngẩng đầu quát lớn:

- Ê, đây là ký túc xá của nữ sinh, mấy nam sinh các cậu nên đứng bên ngoài. Không nhìn thấy chúng tôi đều đang ngủ hay sao? Cậu có muốn tìm Miêu Tiểu Thiện thì cũng phải gọi cô ấy ra ngoài đã chứ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch